CHƯƠNG
Nếu để anh ta biết cô ở bên Đường Hạo Tuấn thì trạng thái tinh thần anh ta sẽ hỏng mất. Còn về phía mẹ cô, chờ lần tới mẹ cô về nước rồi tính sau.
“Yên tâm đi, trong lòng tớ hiểu hết mà.” Giang Hạ cười khẽ, ánh mắt lại dần trùng xuống.
Tống Vy thở dài, lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Tớ nhớ hôm qua là ngày ra trang phục mới đúng không? Lượng tiêu thụ thế nào?”
“Tớ đang định nói chuyện này với cậu đây.” Giang Hạ vỗ tay bốp một cái: “Tớ nhìn tổng doanh thu rồi, cao hơn tháng trước sáu mươi phần trăm.”
Tống Vy giật mình trừng lớn hai mắt: “Sáu mươi phần trăm?”
“Chuẩn!” Giang Hạ hưng phấn bừng bừng gật đầu: “Chủ yếu là cuộc thi giành danh hiệu và luồng dư luận ông ba tồi của cậu tạo ra hiệu ứng, làm danh tiếng của cậu bay vút lên. Nhờ vậy mà lần này chúng ta kiếm bộn tiền luôn đấy.”
“Thế thì tớ phải cảm ơn Tống Huy Khanh thật rồi.” Tống Vy phì cười lắc đầu: “Được rồi, cậu in báo cáo doanh thu ra đi. Sau đó thông báo mọi người, tối nay tổ chức tiệc mừng công.”
“Được.” Giang Hạ đáp một tiếng, xoay người ra ngoài.
Tống Vy mở ngăn kéo, lấy tập tranh thiết kế bên trong ra rồi bắt đầu làm việc.
Buổi trưa, Giang Hạ đã đặt sẵn cơm, Tống Vy duỗi lưng đứng lên định đi ăn thì di động đặt trên bàn làm việc chợt reo vang.
Cô dừng bước, cầm di động nhìn màn hình, thấy là thám tử gọi tới thì lập tức nhận máy.
“Không hay rồi cô Tống, chuyện lớn rồi!” Giọng nói của thám tử từ ống nghe truyền ra có vẻ rất sốt sắng.
Gương mặt nhỏ của Tống Vy trở nên nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tống… Tống Huyền nhảy lầu tự tử!”
“Cái gì?” Đồng tử Tống Vy co rụt lại, mặt tái mét, giọng nói cũng bén nhọn hẳn lên.
Ngay cả Giang Hạ ở ngoài văn phòng cũng nghe được giọng của cô, vội vàng dò đầu vào thăm dò: “Sao thế Vy Vy?”
“Tống Huyền nhảy lầu rồi!” Tống Vy siết chặt di động, nhanh chóng đáp lại cô ấy.
Đôi đũa trong tay Giang Hạ rơi xuống đất, mà cô ấy cũng không lo nhặt lên, chỉ nhanh chân vào trong văn phòng, đến trước mặt Tống Vy: “Thật hay giả thế?”
“Tôi cũng muốn biết.” Tống Vy cắn môi.
Lời này của cô là nói với thám tử bên đầu kia điện thoại.
Thám tử nhìn đám người vây quanh cách đó không xa, giọng nói khẳng định: “Thật đấy, tôi tận mắt thấy Tống Huyền nhảy khỏi cửa sổ phòng cô ta. Hiện giờ xe cứu thương, xe cảnh sát và cánh nhà báo đều chạy đến rồi. Chắc trên mạng cũng có tin rồi đấy.”
“Để tớ đi tra thử xem.” Giang Hạ kề sát tai vào điện thoại, nghe thấy thế thì tức tốc lấy laptop của Tống Vy ở bên cạnh thử tìm kiếm.
Tống Vy cũng đi ra phía sau lưng Giang Hạ rồi hỏi thám tử: “Hiện giờ Tống Huyền thế nào rồi?”
“Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa đi qua đó xem xét. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của nhóm nhân viên y tế và cảnh sát thì cũng không ổn lắm đâu. Có khi đã…”
Thám tử không nói hết vế sau.
Nhưng ai cũng hiểu rõ ý tứ.
Tống Vy bấm mạnh vào lòng bàn tay.
Phòng của Tống Huyền ở lầu mười hai, mỗi tầng cao trung bình ba mét, vậy thì tầng mười hai cao đến ba mươi sáu mét.