CHƯƠNG
“Đương nhiên là Vũ nói rồi!” Hàn Thư nhìn sang Trâu Vũ ở bên cạnh.
Nhưng Trâu Vũ lại che mặt, dáng vẻ không dám gặp người.
“Vũ à, anh sao vậy?” Hàn Thư khó hiểu hỏi, vươn tay ra muốn kéo tay Trâu Vũ trên mặt xuống.
Trâu Vũ đẩy cô ta ra, thẹn quá hóa giận quát lên: “Tôi làm sao? Tôi bảo cô đừng nói nữa, vì sao cô không nghe?”
Hàn Thư tủi thân cắn môi dưới: “Không phải em đang nói sự thật à? Sao anh lại hung dữ với em như vậy?”
“Để tôi giải thích vì sao anh ta lại hung dữ với cô cho.” Tống Vy sửa lại mái tóc bị gió lạnh thổi cho tán loạn, ánh mắt hơi châm chọc quét qua Trâu Vũ: “Đó là vì anh ta nói dối cô. Tôi chưa bao giờ theo đuổi anh ta, lại càng không chèn ép mấy người theo đuổi anh ta. Anh ta nói như vậy, là để từ chối cô mà thôi.”
Nghe thấy vậy, Hàn Thư kinh hãi nhìn sang người đàn ông, muốn biết đây rốt cuộc có phải là thật hay không.
Người đàn ông thẳng thừng tránh né ánh mắt cô ta, quay đầu sang một bên.
Hàn Thư hiểu Trâu Vũ, quá hiểu rõ động tác này của anh ta luôn rồi, đây rõ ràng là biểu hiện của anh ta khi hổ thẹn, cũng có nghĩa là tất cả những gì Tống Vy nói đều là thật!
“Anh lại dám lừa tôi!” Sắc mặt Hàn Thư hết xanh lại trắng, tức điên người đấm vào vai Trâu Vũ.
Trâu Vũ bị cô ta đánh đau, cũng không xuống nước được, không quan tâm gì hết nữa mà quát lên: “Tôi lừa cô đấy thì làm sao, tôi chưa bao giờ thích cô, người tôi thích luôn là Tống Vy!”
“Cái gì?” Hàn Thư kinh hãi trừng to mắt.
Còn Tống Vy lại chán ghét cau mày lại.
Thích cô?
Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra, người này không hề thích, chẳng qua là thèm muốn vẻ ngoài của cô mà thôi.
“Sao… sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?” Hàn Thư tức tới mức bật khóc.
Trâu Vũ phủi chỗ quần áo bị cô ta siết nhăn: “Vậy thì chia tay là được!”
“Cái gì, chia tay?” Tiếng khóc của Hàn Thư dừng lại, ngay sau đó liền hoảng loạn.
Cô ta thích anh ta là thật, nhưng hơn thế còn muốn dựa vào gia thế của anh ta để có được càng nhiều tài nguyên trở thành người mẫu hàng đầu.
Cho nên sao có thể chia tay được!
Lúc này, đến cả Tống Vy cũng bị mức độ tiến triển của hai người này làm cho kinh ngạc không thôi.
Cô không ngờ rằng hai người này quậy tới quậy lui lại thành ra chia tay.
“Vũ, chúng ta không chia tay có được không? Em sai rồi, em không nên nói những lời đó. Em xin lỗi anh.
Đừng chia tay có được không?” Hàn Thư kéo tay áo Trâu Vũ, khẩn khoản cầu xin.
“Muộn rồi!” Trâu Vũ rút tay áo lại, không hề nể nang chút nào, sau đó cười nịnh nọt nhìn sang Tống Vy: “Tống Vy, không phải em muốn về sao, hay để anh đưa em về nhé, em nhìn xem mưa to thế này, một mình em cũng không dễ đi.”
Tống Vy còn chưa trả lời, Hàn Thư đã nhìn cô với vẻ mặt oán hận.
Tống Vy không hề sợ hãi cười với Hàn Thư, lúc này mới từ chối một lần nữa: “Tôi không đi một mình, bạn trai tôi tới đón rồi.”
Trâu Vũ kinh ngạc há hốc miệng: “Em có bạn trai rồi?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, sau đó quay người về phía trước: “Anh ấy tới rồi.”
CHƯƠNG
Trâu Vũ và Hàn Thư nhìn theo tầm mắt cô.
Chỉ thấy trong màn mưa phía trước, một người đàn ông thân hình cao lớn đang che một chiếc ô lớn màu đen đi tới, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác.
Người đàn ông đi tới bậc thang đằng trước Tống Vy cũng hai người kia thì mới dừng lại, sau đó chậm rãi nhấc ô lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú tuyệt vời.
“Hạo Tuấn.” Tống Vy gọi anh.
“Để em đợi lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn khẽ hé bờ môi mỏng.
Tống Vy lắc đầu: “Không đâu.”
Trâu Vũ nhìn Đường Hạo Tuấn, mới đầu chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nghe thấy Tống Vy gọi Hạo Tuấn như vậy, anh ta liền nhớ ra, kinh ngạc hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Tổng giám đốc Đường?”
Tổng giám đốc Tập đoàn Đường Thị lại là bạn trai của Tống Vy!
Hàn Thư không biết Đường Hạo Tuấn, nhưng nghe thấy bạn trai mình còn phải gọi đối phương một tiếng tổng giám đốc Đường, liền biết thân phận của đối phương chắc chắn không đơn giản, ít nhất cũng cùng một cấp bậc với bác Trâu, hơn nữa trông còn đẹp trai như vậy.
Bỗng chốc, sự đố kỵ trong lòng Hàn Thư sắp biến thành con dao luôn rồi.
Lúc học đại học, mọi thứ của cô ta không sánh bằng Tống Vy thì cũng thôi đi, vốn tưởng rằng bây giờ bản thân chắc chắn sẽ hơn Tống Vy. Nhưng không ngờ rằng, Tống Vy vẫn thắng cô ta trong chuyện tìm bạn trai.
Lẽ nào cả đời này cô ta xác định đều bị Tống Vy dẫm đạp dưới chân sao?
Nghĩ rồi Hàn Thư nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt không cam lòng.
Tống Vy cạn lời nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy cô ta có bệnh, lười quan tâm.
Lúc này Trâu Vũ đột nhiên lấy một tấm danh thiếp ra, đội mưa chạy xuống bên dưới bậc thang, đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn, đưa danh tiếp bằng hai tay qua vô cùng khách sáo: “Chào tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, hờ hững nhìn anh ta, lạnh lùng nhả ra ba chữ: “Anh là ai?”
“Tôi tên Trâu Vũ, là người thừa kế của Bách hóa Trâu Thị, Trâu Minh Hoàng là ba tôi.” Trâu Vũ vẫn cầm danh thiếp, cho dù cả người ướt nước mưa cũng không để ý.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không hề hứng thú với danh thiếp của anh ta, cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần, thu lại ánh mắt: “Không quen biết, xuống đây đi.”
Ba chữ cuối của anh là nói với Tống Vy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
Tống Vy “ừ” một tiếng, cầm túi xách che lên đầu, nhanh chóng chạy xuống cầu thang, tránh vào trong chiếc ô tô của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đưa chiếc áo khoác vắt trên cánh tay cho cô: “Mặc đi, đừng để bị lạnh.”
Vừa nhìn đã biết là áo khoác của nữ giới.
Tống Vy nhận lấy áo khoác mặc vào, không to không nhỏ rất vừa vặn với người.
Cô kéo khóa lên nhìn anh: “Anh cố tình mang cho em à?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trong lòng Tống Vy vô cùng ấm áp, mỉm cười hai mắt cong cong lên.
Đường Hạo Tuấn giơ tay lên dùng ngón cái vuốt đi hạt mưa rơi trên mặt cô lúc cô vừa xuống ban nãy, động tác rất dịu dàng.