CHƯƠNG
Thư ký Lý mỉm cười gật đầu, bỏ ngón tay xuống: “Nhà thiết kế Tống đoán không sai, là ba trăm tỷ. Nếu như không đủ thì có thể bổ sung thêm.”
“Đủ rồi đủ rồi!” Không đợi Tống Vy nói gì, Giang Hạ đã kích động nhảy lên lần nữa: “Không cần ba trăm tỷ, một trăm năm mươi tỷ cũng đủ rồi, có phải không Vy Vy?”
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Không sai, ba trăm tỷ thì nhiều quá, một trăm năm mươi tỷ là hợp lý nhất.”
“Tôi cũng không thể làm gì được, tổng giám đốc Lục đã duyệt ba trăm tỷ chính là ba trăm tỷ.” Thư ký Lý nhún vai, tỏ ý không thể nào giảm tới một trăm năm mươi tỷ được.
Giang Hạ trợn tròn mắt: “Vy Vy, hay là cứ ba trăm tỷ đi. Sau khi chúng ta thành lập công ty, không những phải mua nhiều thiết bị hơn mà cũng phải mua thêm vải vóc, còn phải thuê văn phòng lớn hơn, tuyển thêm nhiều nhân viên hơn nữa.”
Nghe vậy, Tống Vy cảm thấy có lý, hít sâu một hơi đồng ý: “Được, cứ vậy đi. Về cổ phần, chia cho tổng giám đốc Lục nhiều hơn một chút.”
“Được.” Giang Hạ vỗ tay.
Thư ký Lý đứng lên: “Nếu vậy thì tôi sẽ về báo cáo với tổng giám đốc Lục, sau đó làm hợp đồng rồi chuyển tới các cô.”
“Được, thư ký Lý đi thong thả.” Tống Vy khẽ gật đầu.
Thư ký Lý xoay người đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi, Giang Hạ lập tức ôm chầm lấy Tống Vy, mừng rỡ nói: “Vy Vy, lần này chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Vy cười đáp lại.
Tổng giám đốc Lục bí ẩn này, chẳng phải chính là quý nhân của họ sao.
Từ lúc xuất hiện ở thành phố Giang, vẫn luôn giúp đỡ họ.
“Vy Vy, tớ vui quá, lát nữa chúng ta đi ăn mừng đi?” Giang Hạ buông Tống Vy ra, đề nghị nói.
Tống Vy không muốn làm cô ấy mất hứng, làm động tác ok, đồng ý.
“Vậy chúng ta mau đi thôi, đi ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn.”
Dứt lời, Giang Hạ cầm túi xách, kéo Tống Vy ra ngoài.
Khi bóng dáng hai người biến mất trước thang máy, cửa phòng cách vách phòng họ vừa ở đột nhiên mở ra.
Đường Hạo Tuấn đi từ bên trong ra, phía sau là Trình Hiệp và thư ký Lý.
“Cậu lái xe ra đi.” Trình Hiệp dặn dò thư ký Lý.
Thư ký Lý đáp lại một tiếng, lập tức làm theo.
Trình Hiệp vừa đi theo Đường Hạo Tuấn tới thang máy vừa khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh phải dùng thân phận tổng giám đốc Lục để đầu tư cho nhà thiết kế Tống? Anh là bạn trai của cô ấy, trực tiếp dùng thân phận của mình để đầu tư cho cô ấy không được sao?”
Đường Hạo Tuấn đứng trước cửa thang máy vẫn đang đóng chặt lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không nhận đâu!”
“Vì sao ạ?” Trình Hiệp có chút không hiểu.
Nếu đã thiếu vốn đầu tư thì sao còn từ chối khoản đầu tư của tổng giám đốc Đường?
“Vì cô ấy không muốn dựa vào quan hệ, cũng không muốn ràng buộc lợi ích với người có quan hệ thân thiết.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy nói.
Tuy Tống Vy không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ điển hình nhưng tham vọng nghề nghiệp cũng rất lớn, chỉ muốn tự mình cố gắng, không muốn dựa vào người bên cạnh.
Nếu không với lòng tự trọng của cô, cô sẽ cảm thấy bản thân thấp hơn người bên cạnh một cái đầu, quan hệ sẽ không thể ngang hàng nhau.
CHƯƠNG
“Anh nói cũng phải, tôi từng thấy có rất nhiều người có quan hệ thân thiết cùng hợp tác với nhau, sau đó đổ vỡ, phải phân chia tài sản, làm ầm ĩ đến khó coi luôn.” Trình Hiệp vuốt cằm.
Đường Hạo Tuấn lạnh mặt nhìn anh ta: “Chúng tôi sẽ không đổ vỡ!”
Trình Hiệp kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ra mình nói sai lời, ngại ngùng hắng giọng một cái: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi không cố ý đâu.”
Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, thu lại tầm mắt rồi cất bước vào thang máy.
Trình Hiệp thấy anh không có ý so đo, thở phào một hơi rồi vội vàng đuổi theo.
Mấy ngày sau, Tống Vy bận tối mắt tối mũi.
Vì phòng làm việc chính thức chuyển hình thành công ty nên phải làm rất nhiều việc, hầu như ngày nào cô và Giang Hạ cũng phải chạy ra ngoài, thỉnh thoảng nửa đêm mới về nhà, hai đứa trẻ thậm chí còn oán trách vì không gặp được mẹ.
Một tuần sau, cuối cùng cũng có thể bắt đầu đi vào hoạt động, Tống Vy nhàn nhã hơn, cả người gầy đi trông thấy.
Đường Hạo Tuấn thấy đôi mắt trũng sâu, quầng thâm dày đặc của cô, trong lòng bắt đầu có chút hối hận vì đã đầu tư cho cô.
Có điều cũng chỉ hối hận có vài giây, sau đó lập tức tiêu tan.
Anh biết, dù hiện giờ anh không đầu tư thì với năng lực của cô, cuối cùng phòng làm việc cũng sẽ chuyển đổi mô hình kinh doanh, vẫn phải bận túi bụi, mà giờ xong việc rồi, sau này sẽ không bận như vậy nữa.
“Đúng rồi Hạo Tuấn, mấy ngày nữa em phải ra nước ngoài một chuyến.” Lúc ăn sáng, Tống Vy đột nhiên buông đũa, nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô: “Ra nước ngoài làm gì?”
“Sắp tới sinh nhật của thầy rồi.” Tống Vy trả lời.
Hai đứa trẻ nghe vậy, đồng thời ngẩng đầu: “Mẹ ơi, chúng con cũng muốn đi.”
“Được, cho các con đi cùng.” Tống Vy xoa đầu hai đứa trẻ.
Đường Hạo Tuấn bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Vậy cùng đi đi.”
Cái gì?
Tống Vy có chút sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Hạo Tuấn, anh cũng đi sao?”
Lần sinh nhật này thầy không hề gửi thư mời cho bên ngoài, chỉ định mời mấy bạn bè thân thiết tụ tập thôi.
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh là bạn trai em, anh không thể đi sao?”
Tống Vy hơi khựng lại, sau đó xua tay: “Đương nhiên có thể rồi.”
Có điều, anh đi cùng thì có xem như là gặp phụ huynh không?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Tống Vy đỏ lên.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt nhìn cô, còn xoa mặt cô: “Mẹ ơi, mẹ sao thế, mặt nóng quá!”
Nghe vậy, Tống Hải Dương và Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy.
Tống Vy bị ba cha con nhìn cùng một lúc, cảm thấy rất mất tự nhiên, cười gượng nói: “Mẹ không sao, được rồi, mau ăn đi, ăn xong còn đi học.”
“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu, cầm thìa lên, tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, dì Vương lập tức dẫn hai đứa trẻ xuất phát.