Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 495-496

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG

“Hạo Tuấn, anh đang nghĩ gì thế?” Tống Vy thấy người đàn ông đột nhiên thất thần, duỗi tay xua xua trước mặt anh.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, nắm lấy tay cô đặt lên đùi: “Sau này em đừng tự mình chui vào nữa, dù có bị rơi đồ thì cũng bảo dì Vương tìm dụng cụ tới lấy, nếu không lại bị đụng vào đâu…”

“Được rồi ông xã, em biết rồi.” Tống Vy ôm lấy mặt anh, ngắt lời dặn dò của anh.

Tuy Đường Hạo Tuấn bất mãn vì cô ngắt lời mình, nhưng câu ông xã của cô khiến anh rất thích thú.

“Ngồi yên nào!” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ra lệnh.

Tống Vy biết anh muốn bôi thuốc cho mình, lập tức ngồi thẳng lưng.

Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú đang căng chặt của Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng thả lỏng ra, mở hộp thuốc, lấy tăm bông, cồn và vài thứ khác, bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Động tác của anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng từng chút một.

Tống Vy hoàn toàn không cảm thấy đau, thậm chí còn nhắm mắt hưởng thụ.

Khi cô nhắm mắt, hàng lông mi cong dài, có chút rung lên nhè nhẹ.

Có mấy lần, lông mi cô lướt qua lòng bàn tay Đường Hạo Tuấn, khiến tay anh ngứa ngáy.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt cũng tối sầm lại, nhanh chóng bôi thuốc cho cô xong, sau đó nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi cô.

“Ưm…” Tống Vy không ngờ anh đột nhiên hôn cô, cô mở to hai mắt, cả người đều ngây ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Nhưng cô không đẩy anh ra mà ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Cô biết, thời gian này vì cô quá bận, rất nhiều lúc thờ ơ với anh, thậm chí tối qua anh muốn mà cô cũng từ chối anh.

Tuy anh không nói gì, nhưng sự thất vọng ánh lên trong mắt anh, cô lại nhớ rất rõ ràng.

Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, nhưng khi cảm giác được cô đáp lại, anh có chút sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý cô, nụ hôn càng sâu hơn, cuối cùng trực tiếp đè cô lên giường.

Có lẽ vì thời gian gần đây đều không làm, cho nên đêm nay, Đường Hạo Tuấn rất mạnh mẽ.

Thế nên ngày hôm sau khi tỉnh dậy, eo Tống Vy vô cùng đau nhức, không thể xuống nổi giường, dì Vương còn phải mang bữa sáng tới.

“Cô Tống, đây là canh gà, tranh thủ uống đi cho nóng.” Dì Vương mang một bát canh gà nóng hổi tới trước mặt Tống Vy.

Tống Vy duỗi tay nhận lấy: “Cảm ơn dì Vương.”

Dì cười khẽ cười: “Đây là cậu chủ dặn tôi hầm đấy, nói cho cô bồi bổ cơ thể.”

Nghe thấy chữ bồi bổ cơ thể, Tống Vy suýt chút nữa phun ngụm canh gà trong miệng ra, cũng may vẫn nhịn được, nuốt xuống, nhưng mặt lại đỏ ửng lên.

Dì Vương biết cô xấu hổ, trong mắt ánh lên ý cười, cũng không nói gì mà chỉ giục cô mau uống.

Uống xong, dì Vương nhận lấy bát: “Cô Tống, muốn uống nữa không?”

“Không cần đâu, tôi no rồi.” Tống Vy lắc đầu.

Dì Vương cũng không khuyên, bỏ bát vào khay rồi nói: “Cô Tống, cậu chủ bảo tôi nói với cô, chiều nay cậu ấy họp xong sẽ tới thẳng trường mẫu giáo đón con, sau đó đưa con tới sân bay, bảo cô tan làm thì tới sân bay luôn.”

“Được.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã nhớ.

Dì Vương bưng khay ra ngoài.

Sau khi bà rời đi, Tống Vy cũng không nằm trên giường nữa, chịu đựng cả người đau nhức, xốc chăn xuống giường, đi vào nhà tắm.

CHƯƠNG

Tắm rửa xong, cô thay một bộ đồ cao cổ, che đi vết tích trên người, sau đó ra ngoài.

Buổi chiều, Tống Vy bàn giao công việc cho Giang Hạ, lái xe tới sân bay.

Khi tới sân bay, cô vừa đỗ xe xong, bước từ trên xe xuống thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Tống Vy lấy điện thoại ra xem, là Đường Hạo Tuấn gọi tới, cô khẽ cười một tiếng, đặt điện thoại lên tai: “A lô?”

“Tới sân bay chưa?” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng hỏi.

Tống Vy đi về phía cửa lớn ở sân bay: “Tới rồi.”

“Được, anh và hai con đang ở trên máy bay, em đi thẳng vào cửa VIP đi, Trình Hiệp sẽ đón em ở đó.” Đường Hạo Tuấn ngồi dựa vào ghế ở khoang hạng nhất nói.

Tống Vy “ừ” một tiếng: “Em biết rồi, em qua ngay.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Vy đặt điện thoại xuống, nhét vào trong túi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy biển chỉ dẫn tới cửa VIP, cất bước đi về phía đó.

Vừa đi được vài tiếng, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nữ đầy tức giận: “Hàn Thư, tôi cảnh cáo cô, đưa vé máy bay cho tôi!”

Là Hạ Bảo Châu!

Cô ấy cũng ở đây?

“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Hàn Thư: “Cô làm như vậy, không sợ người của công ty tới gây phiền phức cho cô sao?”

“Tôi sợ cái gì? Vũ là cổ đông công ty, cô nghĩ anh ấy sẽ không giúp tôi chắc?” Hàn Thư kiêu căng nói.

Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Hóa ra cô ỷ vào quan hệ nên mới dám làm càn như vậy.”

“Liên quan gì tới cô? Tôi có quan hệ cô ta không có, đáng đời cô ta.” Hàn Thư hừ lạnh: “Hôm qua tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, đây là cái giá mà các người phải trả!”

Dứt lời, cô ta xé rách vé máy bay ngay trước mặt Lâm Hạ.

“Không!” Lâm Hạ kêu lớn lên, mặt mũi trắng bệch.

Tống Vy cũng không ngờ Hàn Thư lại quá đáng như vậy, nói xé là xé, lập tức nhíu chặt mày lại.

Hàn Thư thấy sắc mặt hai người khó coi, chỉ cảm thấy cực kỳ đắc ý, sau đó ném những mảnh giấy nhỏ xuống mặt đất, chuẩn bị rời đi.

Tống Vy nheo mắt giữ cô ta lại: “Muốn chạy sao?”

“Cô làm gì thế, bỏ tôi ra!” Hàn Thư hất tay, giọng nói chói tai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio