CHƯƠNG
Tống Vy không nói nữa, cô cúi đầu nhìn xuống.
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được sự thất vọng của cô, anh kìm nén sự tiếc nuối trong lòng mình, ôm cô vào trong lòng: “Không sao, lần này em chưa có thai thì biết đâu lần sau sẽ có.”
“Chưa chắc đâu!” Mạnh Ngọc đột nhiên dội một gáo nước lạnh.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn anh ta đầy nguy hiểm và lạnh lùng.
Tống Vy cũng nhìn Mạnh Ngọc: “Bác sĩ Mạnh, anh nói vậy là có ý gì, không lẽ cơ thể tôi có vấn đề gì sao?”
“Không, cơ thể cô không có vấn đề gì cả.” Mạnh Ngọc xua tay.
“Vậy anh…”
“Được rồi, bây giờ cô đợi ở đây một lúc, tôi có một số lời muốn nói với Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc cười cười với cô.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cũng gật đầu đồng ý.
Mạnh Ngọc nháy mắt với Đường Hạo Tuấn, ra hiệu cho anh đi theo.
Đường Hạo Tuấn đưa tờ giấy trong tay cho Tống Vy rồi đi theo Mạnh Ngọc.
Hai người bước vào một văn phòng.
“Rốt cuộc là cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?” Vừa bước vào cửa, Đường Hạo Tuấn đã hỏi, giọng nói hơi trầm thấp.
Mạnh Ngọc đóng cửa lại: “Vừa rồi Tống Vy hỏi tôi, cơ thể cô ấy có vấn đề gì không. Tôi nói không phải, bởi vì người có vấn đề là cậu.”
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn hơi thay đổi: “Tôi?”
“Đúng vậy!” Mạnh Ngọc tháo kính ra lau lau: “Lúc nãy, khi bác sĩ Lưu kiểm tra cho Tống Vy đã phát hiện ra “thứ” của cậu vẫn còn sót lại trong cơ thể cô ấy. Từ những thứ đó chúng tôi phát hiện ra, hiện giờ cậu không có khả năng sinh sản, đó chính là lí do vì sao tôi mới nói lần sau chưa chắc hai người đã có thể có con.”
“Không có khả năng sinh sản…” Hai tay Đường Hạo Tuấn siết chặt lại, khí lạnh tràn ngập quanh người.
Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện này, anh cũng như vậy!
Bởi vì chuyện này liên quan đến tôn nghiêm và thể diện của một người đàn ông.
Mạnh Ngọc cũng biết Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, anh ta đeo lại mắt kính đã lau: “Trước đây có mấy lần tôi làm kiểm tra sức khỏe tổng thể cho cậu, kết quả cho thấy cậu không có vấn đề gì, vậy nên không có chuyện cậu không có khả năng sinh sản. Điều đó có nghĩa là bệnh này của cậu về sau mới có. Cậu nghĩ kỹ lại xem có phải cậu đã ăn gì không?”
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không thể nào!”
Mạnh Ngọc thở dài: “Tôi cũng biết là không thể nào, nhưng với tình hình này của cậu, chỉ có thể là cậu đã ăn những gì không nên ăn nên mới nảy sinh ra vấn đề này. Có điều, bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích. Cậu buộc phải làm kiểm tra, tìm ra được nguyên nhân thì có thể vẫn còn điều trị được.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại hít một hơi.
Khi anh mở mắt ra, trong ánh mắt chỉ còn lại sự u ám đáng sợ.
Hai người bước ra khỏi văn phòng.
Tống Vy thấy họ đi ra, đứng dậy hỏi: “Hai người nói chuyện xong rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô, đôi môi mỏng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ “ừ” một tiếng.
Tống Vy thấy tâm trạng anh có vẻ khác thường, giống như vừa trải qua một chuyện gì đó không hay. Không khí xung quanh anh khiến người khác không khỏi run rẩy. Cô nuốt nước bọt rồi hỏi: “Hạo Tuấn, anh làm sao vậy?”