CHƯƠNG
Cả hai người bắt đầu dùng bữa.
Kết quả là khi ăn đến giữa chừng thì toàn bộ đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm.
Nếu không có ánh đèn neon ở bức tường sát sàn bên ngoài chiếu rọi thì bây giờ họ không thể thấy gì cả.
“Chuyện gì vậy? Mất điện sao?” Tống Vy đặt dao nĩa xuống, ngờ vực hỏi.
Đường Hạo Tuấn cũng có phần không hiểu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại: “Chắc không phải đâu, đây là khách sạn bảy sao, tuyệt đối không thể có chuyện mất điện.”
“Vậy bây giờ…”
Tống Vy vẫn chưa dứt lời thì bức tường sát sàn ở bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng “tách”, có thứ gì đó phát sáng bay thẳng từ mặt đất lên trời cao với tốc độ cực nhanh, sau đó nổ tung trên bầu trời, nở bừng một bông pháo hoa lộng lẫy đẹp mắt.
Là pháo hoa!
Trong khoảnh khắc ấy, mắt Tống Vy sáng bừng lên, cô vội vàng đứng dậy đi về phía bức tường sát sàn.
Khi tới trước bức tường, cô chống hai tay lên vách kính, kinh ngạc nhìn cảnh pháo hoa đẹp mắt càng lúc càng nhiều bên ngoài: “Hạo Tuấn, anh mau qua đây nhìn kìa, thực sự không ngờ là em có thể nhìn thấy pháo hoa như vậy ở trong thành phố.”
“Trong thành phố không được phép bắn pháo hoa, nhưng chỉ cần được cho phép thì vẫn có thể.” Đường Hạo Tuấn cũng đứng dậy đi tới đứng bên cạnh cô.
Tống Vy nhìn không chớp mắt: “Đẹp quá, rốt cuộc người nào lại hào phóng như vậy, có thể bắn pháo hoa ở đây chứ.”
Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.
Căn phòng bất chợt tắt đèn, sau đó là màn pháo hoa ở bên ngoài, ngoại trừ Mạnh Ngọc ra thì còn có thể là ai chứ.
Pháo hoa vẫn đang rực rỡ bên ngoài, bên cạnh đó còn xuất hiện thêm một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.
Đó là khinh khí cầu treo lơ lửng rất nhiều thứ phía dưới, thoạt nhìn thì ít nhất cũng có hàng trăm quả bóng bay cùng hàng chục tấm băng rôn.
Nhưng đây không phải là điều khiến cho Tống Vy cảm thấy ngạc nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên vẫn là nội dung trên tấm băng rôn, tất cả đều chỉ là một câu nói, đó chính là: “Chúc anh Đường và cô Tống tân hôn hạnh phúc!”
“Anh Đường, cô Tống?” Tống Vy khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng đọc hai tên gọi này, sau đó nhanh chóng nhận ra được gì điều đó, lập tức nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Là đang nói chúng ta!”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, không nói gì cả.
Tống Vy nuốt nước bọt một cái, mạnh dạn suy đoán: “Vậy là, tất cả mọi thứ này đều là do anh chuẩn bị sao?”
“Đúng nhưng cũng không đúng.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.
“Ý là sao?” Tống Vy chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn nhìn cảnh tượng lãng mạn ở bên ngoài, dịu dàng giải thích: “Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên anh đã hỏi Mạnh Ngọc phải bù đắp cho em như thế nào, Mạnh Ngọc nói rằng cậu ta sẽ sắp xếp, cho nên những thứ này đều do cậu ta làm cả đấy.”
Anh không hề biết Mạnh Ngọc ngoài việc đặt phòng khách sạn ra còn bắn cả pháo hoa và làm khinh khí cầu treo băng rôn thế này.
“Thì ra là vậy.” Tống Vy gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Anh ấy có tâm thật đấy.”
“Em thích không?” Đường Hạo Tuấn nghiêng người nhìn cô.