CHƯƠNG
Xem ra Tô Thu cũng có ý nghĩ như mẹ con cô, đều không hy vọng Tiểu Kim trở về nhà họ Tống.
Cũng đúng, mặc dù Tống Huy Khanh đã phá sản nhưng vẫn còn một ít tiền mặt. Nếu Tiểu Kim trở về thì người thừa kế sẽ là Tiểu Kim, Tô Thu đương nhiên sẽ không muốn như thế.
Tống Huy Khanh không nhận thấy mạch nước ngầm giữa Tống Vy và Tô Thu, vẫn còn ra vẻ buồn rầu nói: “Đúng thế. Huyền Nhi đã đi rồi, ba cũng chỉ còn hai đứa con là Tiểu Kim và con thôi, nếu ba không giành được quyền giám hộ của một trong hai đứa thì sau này tài sản của ba sẽ do ai kế thừa đây.”
Nghe vậy, Tống Vy lại nhìn về phía Tô Thu.
Quả nhiên gương mặt Tô Thu đã run rẩy co quắp rồi, trong lòng cô không khỏi cảm thấy khoái chí, nhưng cô không biểu hiện ra mặt mà vẫn bình tĩnh nói: “Ông Tống à, ông muốn giao tài sản cho Tiểu Kim, nhưng có vẻ như dì Tô không đồng ý đâu.”
Tô Thu không ngờ Tống Vy lại tố cáo mình, lập tức ngây ra như phỗng.
Cũng vì thế nên nét mặt vặn vẹo của bà ta còn chưa biến mất thì đã bị Tống Huy Khanh nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mắt già nua của Tống Huy Khanh lạnh lùng híp lại: “Bà ta không đồng ý thì đã sao? Tài sản là của ba, ba muốn cho ai thì cho.”
“Tống Huy Khanh, ông đừng có mà quá quắt.” Tô Thu tức điên người la lên: “Tôi sẽ không bao giờ đồng ý để ông cho đứa con hoang đó toàn bộ tài sản đâu!”
Con hoang?
Sắc mặt Tống Vy tối sầm xuống, khí lạnh tỏa ra quanh người: “Tô Thu, tôi khuyên bà ăn nói cho đàng hoàng một chút. Nếu Tiểu Kim là con hoang thì cái đứa bà đẻ ra là cái gì? Con của bà đều là con ngoài giá thú không thể cho người khác biết, chẳng phải càng xứng với hai chữ con hoang hơn hay sao?”
Chữ “đều” này nghe rất có ẩn ý.
Tô Thu bất giác giật mình, trong mắt thoáng hiện bối rối rất khó phát hiện: “Cô… Cô nói lung tung gì thế hả? Đứa con ai đẻ ra là con ngoài giá thú? Tôi với ba cô đã kết hôn rồi, Huyền Nhi đã là đứa con danh chính ngôn thuận.”
Chẳng lẽ con nhóc chết tiệt này biết chuyện gì đó hay sao? Nếu không thì sao lại nói như thế!
Nhưng sao có thể có chuyện đó được chứ!
Tô Thu bỗng chốc cảm thấy vừa thấp thỏm vừa sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thấy bà ta chột dạ, Tống Vy khoanh tay trước ngực cười khẩy: “Cho dù sau này Tống Huyền được lên làm chính thức thì đã sao? Cũng không thể thay đổi sự thật cô ta đã từng làm con ngoài giá thú mười mấy năm!”
“Mày…” Tô Thu tức giận giơ tay muốn đánh người.
Tống Huy Khanh ngăn cản bà ta, sắc mặt già nua trông rất khó coi: “Được rồi, làm ầm lên làm gì, không sợ mất mặt hay sao?”
“Tôi mất mặt á?” Tô Thu hất tay ông ta ra: “Tôi mất mặt ai? Con nhóc mắc dịch này ăn nói khó nghe, chẳng lẽ tôi không thể răn dạy nó hay sao?”
“Con gái tôi chưa tới lượt bà răn dạy!” Tô Thu vừa dứt lời thì giọng nói lạnh như băng của Lưu Mộng đã vang lên sau lưng Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười ngoảnh đầu lại: “Mẹ, mẹ đã tới rồi.”
Lưu Mộng gật đầu, tiến lên trước mấy bước, đến bên cạnh Tống Vy rồi dừng lại, đầu tiên là hung tợn trừng Tô Thu một phát rồi mới dời mắt về phía Tống Vy: “Con gái, đôi nam nữ chó má này không bắt nạt con đấy chứ?”