CHƯƠNG
Tống Vy nghe được giọng anh ta, cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, đè nén cảm giác hoảng loạn trong lòng và nước mắt đang chực trào, nắm chặt lấy điện thoại, run rẩy hỏi: “Tôi đây, cảnh sát, xin hãy nói cho tôi biết, mẹ tôi đang ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện trung tâm thành phố.” Cảnh sát trả lời.
Là bệnh viện của Mạnh Ngọc!
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh cảnh sát.” Tống Vy cũng không rảnh hỏi xem vì sao Lưu Mộng lại ngã cầu thang, cô lập tức ngắt điện thoại, cầm túi lao ra khỏi văn phòng, chuẩn bị tới bệnh viện.
Đối với cô mà nói, vì sao ngã cầu thang không quan trọng.
Quan trọng là, mẹ vẫn đang cấp cứu, cô nhất định phải tới, tận mắt nhìn thấy mẹ không sao mới có thể yên tâm tìm hiểu những chuyện khác.
Tống Vy không thiết ăn cơm, sau khi xuống lầu, cô lập tức bắt taxi đi.
Nửa tiếng sau tới bệnh viện.
Khóe mắt Tống Vy đã đỏ hoe, sau khi nghe được số phòng cấp cứu của Lưu Mộng từ lễ tân, cô vội vàng chạy tới đó.
Vì quá gấp gáp, sau khi cô ra khỏi thang máy liền vùi đầu lao về phía trước, kết quả đụng phải một người.
Người bị đụng vào kêu lên một tiếng, lùi về sau mấy bước.
Mà Tống Vy lại ngã sõng soài trên mặt đất.
“Bác sĩ Mạnh, anh không sao chứ?” Một y tá đỡ lấy Mạnh Ngọc, căng thẳng hỏi.
Mạnh Ngọc xua tay: “Tôi không sao, xem xem người ta có sao không.”
Y tá nghe theo lời anh ta, nhìn về phía Tống Vy ngã trên mặt đất: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Tống Vy lắc đầu, không màng đến cơn đau ở mông lan ra, đỡ tường đứng dậy, nói một câu xin lỗi, sau đó vội vàng lướt qua y tá và Mạnh Ngọc, chạy về phía trước.
Từ đầu tới cuối, cô đều không để ý người mình đụng phải là ai.
Nhưng Mạnh Ngọc lại chú ý tới cô, ngạc nhiên đẩy gọng kính: “Là Tống Vy mà, sao cô ấy lại tới bệnh viện?”
“Bác sĩ Mạnh quen cô gái đó sao?” Y tá giúp anh ta sửa sang lại áo blouse.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Vợ của bạn tôi.”
“Hình như cô gái đó rất vội, hơn nữa mắt còn đỏ hoe, có vẻ là đã khóc.” Y tá nhìn về phía Tống Vy rời đi nói.
Nghe nói Tống Vy khóc, trong lòng Mạnh Ngọc thấp thỏm, lẩm bẩm như đang suy tư: “Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Lẽ nào cãi nhau với Hạo Tuấn? Chắc không đâu, cãi nhau mà chạy tới bệnh viện làm gì?”
Y tá bên cạnh nghe anh ta lẩm bẩm, cả gan suy đoán nói: “Bác sĩ Mạnh, phía đó hình như là phòng cấp cứu cho bệnh nhân nặng, không phải người thân hay bạn bè cô gái đó xảy ra chuyện gì chứ?”
Được cô ấy nhắc nhở như vậy, Mạnh Ngọc trừng to mắt: “Không phải Hạo Tuấn xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Điện thoại Đường Hạo Tuấn rất nhanh đã kết nối được, nhưng kêu vài tiếng vẫn không có người nghe.
Trong lòng Mạnh Ngọc càng thêm bất an, đúng lúc anh ta định tắt máy để gọi cho Trình Hiệp thì Đường Hạo Tuấn đột nhiên bắt máy: “Có chuyện gì thế?”