CHƯƠNG
Thế nên, một mình cậu bé buồn là được. Cậu hy vọng Dĩnh Nhi có thể mãi mãi vui vẻ, dù sao thì, cậu bé đã thề sẽ bảo vệ em gái suốt đời.
Thấy ba mẹ và anh trai đều nói như vậy, Tống Dĩnh Nhi tin ngay là thật, không khóc nữa, sau khi lau nước mắt, vui vẻ cười nói: “Ba ơi, con thấy tivi nói có thần tiên, có phải bà ngoại đi làm bà tiên rồi nên mới biến thành ngôi sao không?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, cọ trán lên cô bé.
Cô bé bật cười khúc khích.
Tống Vy thấy người đàn ông dỗ dành cô nhóc một cách dễ dàng như vậy, trên mặt cũng hiện ý cười nhẹ nhàng.
Tối đó, Tống Kim đã tới.
Tống Vy đón anh ta về biệt thự.
Anh ta thấy Đường Hạo Tuấn, có chút dè dặt đưa tay ra: “Anh rể.”
“Chào cậu.” Đường Hạo Tuấn bắt tay anh ta, đồng thời quan sát anh ta một lượt.
Trông anh ta rất giống Tống Vy, chỉ có điều, vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên cơ thể cực kỳ gầy gò, dáng người cũng không quá cao, chỉ khoảng một mét bảy, trông cứ như chỉ cần gió thổi là bay.
“Ngồi đi.” Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt lại, cũng rút tay về. Anh chỉ lên sô pha, ý bảo Tống Kim ngồi xuống.
Tống Kim gật đầu ngồi xuống.
Tống Vy rót nước cho hai người.
Tống Vy nhận lấy, uống một ngụm, sau đó hỏi: “Chị, giờ mẹ đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện.” Tống Vy trả lời.
Tống Vy cầm ly nước trên tay: “Vậy khi nào lo liệu việc hậu sự của mẹ?”
Tống Vy cắn môi: “Vốn dĩ chị muốn sau khi làm rõ cái chết của mẹ mới lo liệu, nhưng hiện giờ chị cũng không chắc, rốt cuộc là mẹ gặp chuyện ngoài ý muốn hay là bị vợ chồng Tống Huy Khanh hãm hại nữa.”
Vì quả thật không có chứng cứ.
Tống Kim hiểu ra, nắm chặt ly nước, cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là Đường Hạo Tuấn phá vỡ sự im lặng: “Ngoài phía đồn cảnh sát đang điều tra, anh cũng bảo Trình Hiệp phái người đi điều tra rồi, chắc là ngày mai sẽ có kết quả thôi.”
“Nói như vậy, ngày mai chắc phía cảnh sát cũng có kết quả phải không?” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Chắc là vậy.”
Tống Vy cụp mắt xuống.
Vậy là, rốt cuộc mẹ cô gặp chuyện ngoài ý muốn hay bị hãm hại, tất cả sẽ được sáng tỏ vào ngày mai.
“Thôi, cậu bay suốt một ngày rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy, nói với Tống Kim.
Dì Vương đi tới: “Cậu Tống, mời đi theo tôi, tôi đưa cậu về phòng.”
“Cảm ơn dì Vương.” Tống Kim đứng dậy, chào Đường Hạo Tuấn và Tống Vy một tiếng, sau đó đi theo dì Vương.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Chúng ta cũng về phòng đi, hôm nay em mệt suốt cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Tống Vy vốn dĩ không có tâm trạng ngủ, nhưng đầu óc choáng váng lại khiến cô không nói nên lời, thế nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bị anh đưa lên lầu.
Ngày hôm sau, Tống Vy không đi đâu, chỉ ở lại biệt thự chờ kết quả điều tra.