CHƯƠNG
Tống Vy cũng quay đầu lại.
Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh giật giật vài cái: “Hai đứa đến đây là để chấm dứt việc kiện tụng giữa ba và mẹ các con đúng không?”
“Đúng vậy, mẹ đã mất rồi, vụ kiện này đương nhiên không cần tiếp tục nữa.” Tống Kim giằng cánh tay của mình ra.
Tống Huy Khanh nhìn Tống Kim: “Nếu là như vậy thì con theo ba về nhà đi.”
“Cái gì?”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tống Vy hơi nheo lại, cô kéo Tống Kim ra sau người mình: “Vì sao phải theo ông về lại nhà họ Tống?”
“Vì sao?” Tống Huy Khanh như cảm thấy cô đang hỏi một câu rất dư thừa, ông ta chau mày hỏi: “Bởi vì mẹ các con đã mất, ba mới là người thân duy nhất của các con, Tiểu Kim không về nhà họ Tống thì có thể về đâu nữa?”
“Ông nói sai rồi.” Tống Kim bước ra từ phía sau Tống Vy, giọng nói không còn vẻ ôn hòa, dịu dàng như trước đây nữa mà trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều: “Ông Tống, ông không phải là người thân duy nhất của chúng tôi, tôi và chị tôi vẫn còn những người thân khác, đó là Hải Dương, Dĩnh Nhi và anh rể, tôi cũng không theo ông về nhà họ Tống đâu.”
Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh trở nên nặng nề: “Con không theo ba về nhà họ Tống thì ai chăm sóc con?”
“Tôi không cần ai chăm sóc, tôi đã khỏe lại từ lâu rồi, tôi có thể tự chăm sóc được cho mình.” Tống Kim cười đáp lại.
Miệng Tống Huy Khanh mấp máy, ông ta vẫn còn muốn nói gì đó.
Nhưng Tống Kim và Tống Vy đã không cho ông cơ hội nữa, hai người cùng đi vào trong tòa.
Bên phía tòa án biết được mục đích họ đến đây, lại thêm Tống Kim chính là đối tượng mà họ tranh giành trong vụ kiện lần này.
Là đối tượng bị tranh giành trong vụ kiện này, Tống Kim đã thể hiện rõ thái độ của mình, bên phía tòa án cũng không thể ép buộc.
Vậy nên, cuối cùng, khi Tống Vy nói rõ quan điểm của mình, cho đến lúc Tống Huy Khanh sáu mươi tuổi, mỗi tháng mỗi người sẽ gửi cho ông ta sáu triệu tiền phụng dưỡng thì bên phía tòa án cũng đồng ý để bọn họ kết thúc vụ kiện.
Cho dù Tống Huy Khanh không đồng ý thì ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận cách giải quyết này.
Trên xe lúc quay về, Tống Kim đã đặt xong vé máy bay, anh ta nói với Tống Vy việc ngày mai mình chuẩn bị ra nước ngoài.
Tống Vy đã dự liệu được tới việc này nên cũng không kinh ngạc, cô bình tĩnh chấp nhận kết quả này, gật đầu nói: “Ra nước ngoài cũng tốt, em ở lại trong nước khó tránh được việc cứ năm ba hôm Tống Huy Khanh lại tới làm phiền em một lần.”
“Vâng, vừa hay Học viện Finger bắt đầu tuyển sinh. Em cũng phải quay về để báo danh tham gia kỳ thi.” Tống Kim cười.
Học viện Finger là một trong những học viện mĩ thuật có tiếng nhất trên thế giới.
Tống Kim thích vẽ tranh, từ nhỏ ước mơ của anh ta đã là thi đỗ vào đây vậy nên tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Tống Vy cũng biết ước mơ của Tống Kim là như vậy, cô chuyển hướng vô lăng rồi động viên: “Cố lên, chị ủng hộ em.”
“Vâng!” Tống Kim gật đầu.
Buổi chiều hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tiễn Tống Kim ra nước ngoài.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại đưa Tống Vy đến bên dưới tòa nhà công ty cô.