CHƯƠNG
“Được ạ!” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ nhào vào trong ngực anh.
Tống Vy lại cau mày: “Hạo Tuấn, anh làm thế sẽ chiều hư con bé đấy!”
“Không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng nhìn cô con gái trong ngực mình: “Con gái của anh thì anh sẽ cho con bé thứ mà nó muốn. Cho dù con bé có hư hỏng thì anh cũng có khả năng xử lý rắc rối cho con bé.”
Lời này khiến Tống Vy không phản bác được.
Cô biết những gì anh nói là sai, nhưng cô không thể tìm ra lời nào để phản bác.
Tống Hải Dương nhìn ra sự khó xử của cô liền mỉm cười như một ông cụ non: “Không sao đâu mẹ, có con coi chừng nữa mà, Dĩnh Nhi sẽ không hư hỏng đâu.”
“Mong là vậy.” Tống Vy bất đắc dĩ bật cười.
Đột nhiên có tiếng piano du dương vang lên.
Tống Vy nghe ra đây là bản “Wedding March”, âm thanh phát ra từ biệt thự ở phía sau.
Tống Dĩnh Nhi chui ra khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn, vội vàng chạy về biệt thự.
Tống Hải Dương theo sát phía sau.
Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Chắc là Giai Nhi đàn đấy, chúng ta cũng đi vào đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu rồi khoác tay anh đi vào.
Khi đến phòng khách, Tống Vy lập tức nhìn thấy một cây đàn piano thẳng đứng màu trắng tuyệt đẹp đặt trước cửa sổ kính trong suốt sát đất.
Phía sau cây đàn piano là một người phụ nữ cũng mặc váy trắng đang nhắm mắt ngồi trên băng ghế piano, bàn tay lướt trên những phím đàn piano đen trắng một cách thoải mái và thích thú.
Đây là lần đầu tiên Tống Vy nhìn thấy Lâm Giai Nhi đánh piano, thật sự rất xinh đẹp, không có vẻ âm mưu, nham hiểm và ghen tuông thường thấy trên khuôn mặt của cô ta.
Nhưng không biết tại sao, dù bản nhạc piano cô ta chơi rất hay, rất êm tai, nhưng cô lại không hề thích mà còn cảm thấy u ám đến sởn tóc gáy.
Tống Hải Dương dường như cũng có cảm giác giống cô, cậu bé cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Lâm Giai Nhi đang chơi đàn.
Chỉ có Tống Dĩnh Nhi không hiểu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lâm Giai Nhi.
Cô bé chỉ thấy dáng vẻ Lâm Giai Nhi chơi piano rất đẹp, càng khiến cô bé muốn học piano hơn nữa. Một ngày nào đó cô bé cũng có thể trở nên xinh đẹp như vậy.
Bài nhạc nhanh chóng kết thúc, Lâm Giai Nhi rời tay khỏi phím đàn piano rồi từ từ mở mắt ra.
Đường Hạo Tuấn vỗ tay, Tống Vy và hai đứa bé cũng vỗ tay.
Nghe thấy tiếng vỗ tay, Lâm Giai Nhi quay đầu lại nhìn, cô ta nhìn thấy Đường Hạo Tuấn thì nhoẻn miệng cười: “Hạo Tuấn, cậu đã về rồi à.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Chơi hay lắm.”
Lâm Giai Nhi thở dài: “Đâu có, mười năm rồi tôi không đụng vào đàn. Bây giờ kỹ thuật chơi đàn đã thụt lùi rồi. Đàn một bài đã đau tay.”
“Không sao, từ từ sẽ quen thôi, tôi tin cậu sẽ sớm lấy lại được đẳng cấp của năm nào.” Đường Hạo Tuấn động viên.
Lâm Giai Nhi đứng lên: “Cảm ơn cậu Hạo Tuấn, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng đâu, à, tôi rất thích cây đàn này.”
Cô ta vuốt ve các phím đàn.
CHƯƠNG
Sau đó, Lâm Giai Nhi nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lóe lên, nhìn Tống Vy: “Cô Tống, Hạo Tuấn tặng đàn cho tôi, cô sẽ không để tâm chứ?”
Đời nào Tống Vy không nghe ra cô ta đang khoe khoang, cô chỉ bình thản cười nói: “Không, chỉ là một cây đàn piano, nhiếu lắm cũng chỉ vài tỷ thôi mà. Cả con người Hạo Tuấn đều là của tôi, tất cả tài sản của anh ấy cũng là của tôi. Cô Lâm nghĩ tôi sẽ để vài tỷ vào mắt sao?”
Vẻ mặt Lâm Giai Nhi chợt đanh lại, cô ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười vẩy bộ tóc giả: “Cô nói cũng đúng, nếu cô đã không ngại thì tôi cũng yên tâm nhận lấy cây đàn piano này.”
Vừa nói xong thì chiếc đàn piano bỗng vang lên tiếng réo rắt.
Lâm Giai Nhi biến sắc mặt, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy Tống Dĩnh Nhi đang tò mò đặt tay lên bàn phím chuẩn bị ấn xuống, cô ta như bị kích thích, mặt mày vặn vẹo, túm lấy cổ áo Tống Dĩnh Nhi ném sang một bên rồi quát lớn: “Đừng có đụng vào đàn piano của tôi!”
Tống Dĩnh Nhi bị ngã đập mông xuống đất, cả người đều choáng váng, vài giây sau cô bé mới phản ứng lại, sợ hãi khóc thét lên.
Tống Hải Dương vội vàng bước tới ôm em gái vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô bé, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào nhìn về phía Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bỗng khẽ giật mình, cuối cùng mới hiểu ra mình đã làm gì, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run lên, cứng ngắc xoay người: “Hạo, Hạo Tuấn, vừa rồi tôi…”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô ta, ánh mắt thâm trầm, không lên tiếng.
Chỉ có Tống Vy là nắm chặt lòng bàn tay, tức giận nói: “Cô Lâm, xin cô cho tôi một lời giải thích, một lời giải thích cho việc xô ngã con gái tôi!”
“Tôi… tôi không cố ý.” Mắt Lâm Giai Nhi lập tức đỏ lên.
Tống Vy tức đến bật cười: “Không phải cố ý sao? Hành vi vừa rồi của cô, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy. Cô nói với tôi là cô không cố ý. Cô nói mà chính cô có tin nổi không? Xương cốt của một đứa trẻ mỏng manh như thế nào không cần tôi phải nhắc nhở cô chứ?”
Nếu không có tấm thảm trên mặt đất thì có thể Dĩnh Nhi đã bị nứt xương chậu rồi.
Nghĩ đến kết quả như vậy, Tống Vy lại thấy hoảng sợ, tay chân lạnh toát.
“Xin lỗi cô Tống, tôi thực sự không muốn sự việc xảy ra như thế này, tôi chỉ… không muốn người khác chạm vào cây đàn của tôi thôi, cô biết đấy, đối với một người chơi piano thì piano là…”
“Tôi không biết!” Tống Vy ngắt lời cô ta, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tôi chỉ biết là khi con gái tôi chạm vào cây đàn của cô thì cô đã quăng con gái tôi ra ngoài. Có thể thấy trong lòng cô Lâm, một mạng người còn thua xa một cây đàn piano.”
Lúc này Đường Hạo Tuấn cũng đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Giai Nhi, mang theo cả sự thất vọng: “Sau khi tiệc hồi phục kết thúc tôi sẽ thông báo cho ông Cố đến đưa cậu về nhà họ Cố sớm.”
Nói xong anh bước tới bế đứa bé đang khóc thút thít lên lầu.
Tống Hải Dương cũng vội vàng chạy theo.
Lâm Giai Nhi nhìn bóng lưng của ba cha con, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Cô ta biết lúc này Hạo Tuấn đã thực sự thất vọng về mình rồi.
Chỉ vì cô ta đẩy một con nhóc mà anh đã thất vọng về cô ta, tình cảm hơn mười năm thuở nhỏ giữa họ còn kém xa với con nhóc mới quen vài tháng sao?