CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn nghe được tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, ngước mắt nhìn thì thấy Tống Vy đang xuống, anh đặt ly nước lên bàn trà: “Cậu tự ngẫm lại đi, nếu cậu vẫn cứ để mặc cho Giai Nhi tiếp tục tùy hứng như vậy thì sau này cô ấy sẽ ra sao, cả tôi và cậu đều không thể đoán trước được.”
Mạnh Ngọc nghe xong sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, hai tay đặt trên đùi chậm rãi siết chặt lại.
Hai phút sau, anh ta đột nhiên đứng dậy: “Phòng của Giai Nhi ở đâu?”
“Lầu hai, căn phòng thứ hai tính từ cầu thang.” Đường Hạo Tuấn nói.
Mạnh Ngọc đáp một câu cảm ơn rồi xoay người đi về phía cầu thang.
Hạo Tuấn nói đúng, nếu mình vẫn cứ tiếp tục để mặc cho Giai Nhi yêu Hạo Tuấn như vậy thì chỉ sợ cô ấy sẽ còn làm ra những chuyện không ai có thể lường trước được.
Sự việc hai lần trước cũng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Cho nên anh ta muốn đánh cược một lần, thử thẳng thắn bộc lộ lòng mình cho Giai Nhi, để cô ấy cho anh ta một cơ hội. Như vậy đều tốt cho Hạo Tuấn và Tống Vy, cho cả anh ta nữa.
Nghĩ thế, bước chân Mạnh Ngọc như được tiếp thêm sức mạnh.
Lúc đi ngang qua Tống Vy, anh ta hơi khựng chân lại, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi.”
Nói xong, anh ta lại lần nữa cất bước, lướt qua cô chạy lên lầu.
Tống Vy nghi hoặc nghiêng đầu: “Sao anh ấy lại xin lỗi em?”
Đường Hạo Tuấn nhếch miệng: “Xin lỗi vì cậu ấy đã mang Giai Nhi đến đây.”
“Ra vậy.” Tống Vy bĩu môi.
Mạnh Ngọc dù biết rằng không nên dẫn Giai Nhi đến đây mà anh ta vẫn làm như vậy.
Thế thì xin lỗi có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tống Vy tiến đến bên cạnh Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn giữ chặt lấy cô, ôm cô vào lòng.
Tống Vy yên lặng dựa vào lồng ngực anh: “Phải rồi, vừa nãy bác sĩ Mạnh vội vội vàng vàng đi đâu vậy?”
“Tìm Giai Nhi tỏ tình.” Đường Hạo Tuấn rót cho cô một ly nước.
Tống Vy thiếu chút nữa thì bị sặc, nhìn anh bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Anh nói gì, tỏ tình?”
Quả thực là cô có biết Mạnh Ngọc thích Lâm Giai Nhi, nhưng cô nhận ra, kiểu đứng sau âm thầm bảo vệ này của Mạnh Ngọc thì… trừ phi trong lòng Lâm Giai Nhi không có ai, còn nếu không, chẳng bao giờ có thể tỏ tình được, bởi vì anh ta sợ rằng làm vậy sẽ mang lại sự khó xử cho Lâm Giai Nhi.
Nói dễ nghe thì Mạnh Ngọc là một người đàn ông biết suy nghĩ đến người khác, nói khó nghe thì quả thật là một kẻ nhu nhược.
Nhưng không ngờ, anh chàng nhu nhược này lại có ngày nghĩ đến việc tỏ tình.
“Có phải anh đã nói gì với anh ấy không?” Tống Vy giữ lấy gương mặt anh, nhìn chằm chằm anh rồi hỏi.
Trong mắt anh thoáng hiện lên ý cười, vừa khéo bị cô nhìn thấy được.
Cô chống nạnh, nói: “Hay thật đấy, nói mau, anh đã nói gì với anh ấy mà đả động được anh chàng nhát gan này vậy?”
Nghe thấy hình dung của Mạnh Ngọc trong Tống Vy, ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn càng sâu hơn: “Anh chàng nhát gan? Không sai, anh quả thật đã nói với cậu ấy mấy câu, anh nói…”
Anh lại kể lại cho cô một lượt đoạn đối thoại khi nãy giữa anh và Mạnh Ngọc.