CHƯƠNG
“Thiết bị theo dõi hỏng rồi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước, uống một ngụm, trả lời với giọng nói khàn khàn.
Trong lòng của Trình Hiệp cảm thấy lạnh toát.
Thiết bị theo dõi đã bị hỏng, điều này có nghĩa không thể xác định được vị trí của mợ chủ.
Nếu như vậy sau này, việc tìm ra mợ chủ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc, nếu không thì chờ đến khi mưa tạnh, tôi lại phái thêm vài đội cứu hộ tới, tăng tốc độ lục soát được không?” Trình Hiệp nhìn anh nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, đồng ý.
Bởi vì không thể tìm thấy vị trí cụ thể của Tống Vy nên cũng chỉ còn mỗi cách này.
Khoảng thời gian sau đó, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nghe tiếng mưa ở bên ngoài, không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, cơn mưa to đó mới chịu ngừng.
Đường Hạo Tuấn xốc lều vải lên bước ra ngoài, mang theo dụng cụ, chào hỏi nhân viên rồi bắt đầu lên núi tìm người.
Mà ở đầu bên kia ngọn núi, trong hang động, Tống Vy một lần nữa tỉnh lại.
Lần này, cô tỉnh dậy vì lạnh.
Quần áo của cô ẩm ướt, dán thật chặt ở trên người, càng trở nên lạnh thấu xương, một trận gió thổi qua, lạnh đến nỗi khiến cô phải run cầm cập.
Người cô run lên một cái, mở mắt ngồi dậy, hắt xì một tiếng lớn.
“Tỉnh rồi à?” Bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp yếu ớt vang lên.
Động tác xoa xoa tay của Tống Vy thoáng dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở vị trí cửa hang, Đường Hạo Minh đang ngồi vắt chéo hai chân ở đó, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.
Tống Vy há to miệng: “Anh tỉnh từ lúc nào vậy?”
Đường Hạo Minh quay đi chỗ khác, nhìn về phía bên ngoài: “Không biết, chắc là lúc trời gần sáng.”
“Vậy à?” Tống Vy lên tiếng. Sau đó cô không nói chuyện nữa, cuộn tròn người lại để sưởi ấm.
Nhưng quần áo trên người cô ẩm ướt, làm như vậy cũng chẳng ấm được bao nhiêu, vẫn khiến cô lạnh run như cũ.
Cô cảm thấy rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ phát sốt.
Cho nên cô nhất định phải tìm được cách thoát khỏi ngọn núi này, tìm tới chỗ có người ở mới được, không thể bỏ mạng lại nơi đây.
Đang nghĩ ngợi, cô chợt nghe thấy tiếng hỏi của Đường Hạo Minh: “Chính cô đã đưa tôi đến hang động này sao?”
Tống Vy ngẩng đầu, ừ một tiếng.
Đường Hạo Minh quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp để nhìn cô: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Bỗng chốc Tống Vy không phản ứng kịp.
Đường Hạo Minh nhếch khóe môi: “Tại sao lại cứu tôi, không phải tôi là người đã bắt cóc cô, còn ép cô phải nhảy xuống vực chung với tôi sao? Tính ra thì tôi chính là kẻ thủ của cô, vậy mà cô còn cứu tôi. Sao lại ngu ngốc vậy? Không sợ rằng đợi đến khi tôi tốt lên, sẽ tiếp tục dùng cô để uy hiếp Đường Hạo Tuấn sao?”