CHƯƠNG
Tống Vy nghe thấy anh ta có bật lửa, ánh mắt sáng rực lên: “Anh có bật lửa à? Vậy anh làm gì mà không nhặt củi để nhóm lửa sớm hơn đi?”
“Tôi không đi được.” Ánh mắt của Đường Hạo Minh rơi vào cái chân đã biến dạng kia của mình.
Tống Vy cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, đồng tử hơi giãn ra: “Chân của anh…”
“Chắc là gãy mất rồi.” Đường Hạo Minh trả lời hời hợt, giống như chuyện nói chân mình gãy cũng đơn giản như ăn một bữa cơm vậy.
Giọng nói của Tống Vy hơi run: “Chả trách anh nói anh không đi được.”
“Vẫn chưa hết đâu, hai cánh tay của tôi đều bị trật khớp rồi.” Đường Hạo Minh tiếp tục ném ra một quả bom nặng ký.
Tống Vy hít vào một hơi khí lạnh, nhìn anh ta có phần đồng cảm: “Anh cũng xui xẻo thật đấy.”
Cả hai người đều bị rơi từ trên vách đá xuống nhưng cô nhiều nhất chỉ bị trầy da, tay chân đều không có vấn đề gì.
Nhưng anh ta lại thành ra như thế này, quả thật khiến người ta phải giật mình.
Đường Hạo Minh mới “ừ” một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Phải đấy. Xui tận mạng.”
Đến chính bản thân anh ta cũng không biết tại sao vào giờ phút cuối cùng khi cành cây gãy, anh ta lại muốn bảo vệ người con gái này, lấy cơ thể của mình lót ở phía dưới làm đệm thịt cho cô.
Đáng lý ra anh ta tuyệt đối không phải là người như thế, nhưng bây giờ, nhìn thấy chân và hai tay đều bị thương, anh ta vẫn không hối hận chút nào.
Anh ta điên thật rồi.
Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên, nở một nụ cười tự giễu.
Tống Vy đứng dậy, đi tới trước mặt anh ta: “Bật lửa ở túi nào?”
“Đùi bên phải.” Mắt Đường Hạo Minh nhìn vào cái túi bên đùi phải.
Tống Vy thấy là vị trí kia thì ngay lập tức có chút bối rối, không muốn đi lấy.
Đường Hạo Minh thì cười như không cười nhìn cô: “Sao nào, sợ chạm phải thứ không nên chạm à?”
Tống Vy nghe ra ý đùa giỡn trong lời nói của anh ta, đôi lông mày thanh tú cau lại, trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Ai nói tôi sợ?”
Nói xong, cô luồn tay vào trong túi anh ta, lấy cái bật lửa ra.
Mặc dù chuyện cô lục túi kia quả thực rất không thích hợp.
Nhưng tình huống hiện giờ không giống vậy, vì để không bị chết cóng, cô cũng chẳng đoái hoài đến những thứ này.
Sau khi Tống Vy lấy được bật lửa ra rồi thì cẩn thận kiểm tra sơ qua, phát hiện vỏ kim loại phía ngoài của cái bật lửa có phần biến dạng, nhưng vẫn có thể đánh ra lửa, cuối cùng cũng yên tâm.
“Tôi đi nhặt củi, anh ở yên đây chờ tôi.” Tống Vy cất cái bật lửa đi, dặn dò Đường Hạo Minh một tiếng, sau đó liền ra khỏi hang núi.
Trong núi rừng vừa mới có mưa nên vẫn còn một lớp sương trắng rất mỏng, không khí cũng rất trong lành dễ ngửi, một bầu không khí không thể ngửi thấy được trong thành phố.
Tống Vy vươn vai, hít một hơi thật sâu, lúc này mới cẩn thận bước từng bước về phía trước để tránh bị ngã.
Cô nhặt được không ít củi đốt, đều hơi ẩm cả, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ôm những cành củi này quay lại hang núi.