CHƯƠNG
“Không cần, tôi đi ra ngoài xem xem có loại quả dại gì có thể ăn được không vậy. Ăn xong chúng ta thử tìm đường ra.” Tống Vy nói xong thì đứng dậy.
Đường Hạo Minh không nói gì, nhìn cô ra khỏi hang núi.
Tống Vy ở bên ngoài khoảng hai tiếng mới trở về, cũng không xui xẻo lắm, cô tìm được chút quả dại trông giống như quả kiwi, mặc dù hơi chua nhưng cũng có thể ăn được, dù sao thì cũng tốt hơn là bị đói.
Tống Vy ăn ba bốn quả thì không ăn nữa, sau đó lại đút cho Đường Hạo Minh tay chân không thể cử động ăn.
Sau khi ăn xong, đống lửa cũng sắp tắt.
Tống Vy phủi tay đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Hạo Minh không có dị nghị gì, được cô dìu cũng đứng lên.
Hai người chân bước tập tễnh đi ra ngoài hang núi.
Trong lán cắm trại dưới chân núi, Đường Hạo Tuấn mệt mỏi phờ phạc ngồi trên túi ngủ, quần áo trên người nhăn nhúm, còn dính không ít bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác, ngay cả trên khuôn mặt điển trai cũng có thêm mấy chỗ trầy da.
Bác sĩ bên cạnh đang bôi thuốc lên mặt cho anh, Trình Hiệp đứng trước mặt anh, sốt sắng hỏi han: “Tổng giám đốc, ngoại trừ vết thương trên mặt, anh không bị thương chỗ nào trên người đấy chứ?”
Nửa tiếng trước, tổng giám đốc muốn đi qua bên kia núi tìm mợ chủ.
Nhưng lại không cẩn thận nên mới trượt chân ngã, cả người ngã từ trên sườn núi lăn xuống dưới, trên mặt bị thương cũng là vì như vậy.
Nếu không phải anh ta cứng rắn cưỡng ép mang tổng giám đốc quay về bôi thuốc thì chắc chắn tổng giám đốc còn muốn tiếp tục đi tìm.
“Tôi không sao.” Đường Hạo Tuấn đỡ trán, trả lời bằng giọng khàn khàn.
Trình Hiệp vẫn có chút lo lắng: “Thật sự không sao chứ? Nếu không thì chúng ta về bệnh viện trong thành phố…”
“Không cần!” Đường Hạo Tuấn nhíu mày ngắt lời anh ta.
Trình Hiệp cũng không nói nữa.
Lúc này có một thành viên của đội tìm kiếm cứu nạn vén rèm lều vải lên đi vào, trên mặt lộ vẻ rất kích động: “Tổng giám đốc Đường, có tin tốt.”
“Tìm được người rồi sao?” Con ngươi của Đường Hạo Tuấn chấn động, lập tức đứng bật dậy.
Bác sĩ đang bôi thuốc cho anh cũng bị anh đụng vào phải lùi mấy bước.
“Không. Nhưng vừa rồi trong đội chúng tôi có người nhìn thấy bên kia núi có khói.” Thành viên đội tìm kiếm cứu nạn vội vàng trả lời: “Không phải sương trắng do núi rừng tự nhiên sinh ra, mà là khói do có người đốt cháy đồ vật. Người của chúng tôi đã điều tra, gần ngọn núi này không có người ở, như vậy khói trắng kia…”
“Có khả năng chính là do mợ chủ đốt!” Trình Hiệp nói tiếp lời của anh ta, hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, tổng giám đốc, mợ chủ không chết, cô ấy vẫn còn sống.”
Đường Hạo Tuấn hơi run rẩy, ngay cả bàn tay đang nắm chặt cũng khẽ run lên, đó là dấu hiệu cho thấy anh đang vui mừng.
“Mau lên, lập tức phái người đi qua chỗ khói trắng bên kia tìm người!” Trình Hiệp thấy Đường Hạo Tuấn không nói chuyện, lập tức phân phó.
“Chờ đã.” Đường Hạo Tuấn cầm áo khoác lên: “Tôi cũng đi.”