CHƯƠNG
Hiện tại tìm thấy được cô rồi, tinh thần cả người cuối cùng cũng được thả lỏng, cơn buồn ngủ kéo đến làm mí mắt anh không nhấc lên nổi.
Đường Hạo Tuấn ôm chặt lấy người thương ở trong lòng, ngửi mùi hương trên người Tống Vy, dần chìm giấc ngủ say.
Ngủ thẳng một giấc năm tiếng đồng hồ.
Đến khi Đường Hạo Tuấn tỉnh lại thì đã là chín giờ tối.
Cô gái trong lòng anh cũng dần dần có động tĩnh trở lại.
Ngay sau đó, hàng mi của cô gái trong lòng anh khẽ run lên, chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy được trần nhà quen thuộc, chiếc đèn chùm quen thuộc, Tống Vy lập tức tỉnh táo lại.
Cô đã trở về rồi sao?
“Tỉnh rồi hả?” Đang lúc Tống Vy kinh ngạc không biết làm sao mình lại trở về nhà được thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tống Vy đột ngột quay đầu sang, trán cô đụng phải cằm của anh.
Anh trúng phải một cú đau kêu lên một tiếng.
Tống Vy vội vàng lo lắng hỏi thăm: “Hạo Tuấn, anh không sao chứ?”
Đường Hạo Tuấn cắn nhẹ đầu lưỡi: “Không sao, không sao.”
Chỉ cắn phải lưỡi một cái thôi.
Tống Vy vẫn không yên tâm, gạt bàn tay anh đang đặt ở trên môi ra cẩn thận quan sát một lúc, sau khi xác nhận không có gì trở ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
“Xin lỗi, em không cố ý đâu, chỉ là em không nghĩ rằng anh ở ngay phía sau em.” Tống Vy áy náy nói.
Đường Hạo Tuấn xoa nhẹ trán cô: “Không sao đâu, còn em, trán em có đau không?”
“Không đau.” Tống Vy lắc đầu nói.
Trán của cô còn cứng hơn cằm nhiều.
“Không đau thì tốt.” Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô đẩy ra, sau đó đứng dậy, mở bóng đèn lớn trong phòng lên.
Lúc nãy là đèn nhỏ ánh sáng có hạn, Tống Vy không nhìn được rõ ràng dáng vẻ của Đường Hạo Tuấn cho lắm.
Bây giờ đèn lớn được mở lên, cô mới quan sát được anh một cách kỹ càng.
Quầng thâm tím sẫm bên dưới mắt anh còn chưa tán, vài sợi râu lún phún dưới cằm cùng với miếng băng keo cá nhân dán trên mặt, tất cả đều khiến cho cô phải sửng sốt.
Cô chưa từng thấy anh lôi thôi chật vật như thế này bao giờ.
“Hạo Tuấn, anh…” Tống Vy vươn tay, muốn chạm đến khuôn cằm của anh.
Đường Hạo Tuấn hiểu ý định của cô, cũng không tránh né mà để cho cô tùy ý sờ lên.
Tống Vy chạm vào bộ râu của anh, cảm giác châm chích nhè nhẹ.
Mà xúc cảm chân thật như vậy cũng khiến cho cô nhận thức được dáng vẻ của anh hiện giờ là thật, không phải là do cô hoa mắt.
Để tìm được cô, cứu lấy cô mà anh khiến cho bản thân mình rơi vào cảnh chật vật như vậy.
Bỗng chốc, Tống Vy vừa cảm thấy chua xót lại đau lòng, hốc mắt đã dần dần đỏ lên.