CHƯƠNG
Cô còn tưởng sau khi Lâm Giai Nhi ở bên Mạnh Ngọc, sẽ thật sự an phận chứ.
Hóa ra là cô nghĩ nhiều rồi, đã ở bên Mạnh Ngọc nhưng vẫn còn muốn có được Đường Hạo Tuấn, cô ta không sợ Mạnh Ngọc biết sao?
Tống Vy cũng không vạch trần Lâm Giai Nhi, ôm hai đứa trẻ lên ghế, dì Vương mang đồ ăn lên.
Trên bàn cơm, mấy người đều không nói gì. Nhà ăn to như vậy, không khí cực kỳ yên ắng và nặng nề.
Tống Dĩnh Nhi nhiều lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng vì bầu không khí mà không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Hạo Tuấn tới phòng sách họp.
Lâm Giai Nhi đi tới chỗ đàn piano chơi đàn.
Khúc piano cực kỳ vui nhộn, rõ ràng tâm trạng cô ta lúc này vô cùng tốt.
Tống Vy đại khái đoán được vì sao tâm trạng Lâm Giai Nhi lại tốt. Chắc chắn là cô ta thấy giữa cô và Đường Hạo Tuấn không hòa hợp, thế nên mới vui như vậy.
Tống Vy không muốn ở dưới lầu nghe Lâm Giai Nhi đàn, dứt khoát đi lên lầu, xem hai đứa trẻ đang làm gì.
Hai đứa trẻ đang ở phòng của mình, ngồi trên thảm chơi xếp gỗ.
“Hải Dương, Dĩnh Nhi.” Tống Vy đi tới, cũng ngồi xuống thảm.
Tống Dĩnh Nhi bò vào lòng cô, hai cánh tay ngắn ngủn ôm chặt lấy cổ cô, giọng nói cực kỳ ấm ức: “Mẹ, ba thật sự không thích Dĩnh Nhi. Vừa rồi khi ăn cơm xong, Dĩnh Nhi muốn ba tết tóc cho con mà ba cũng không để ý tới con.”
Đây là lần đầu tiên Đường Hạo Tuấn không để ý tới cô bé, lạnh nhạt với cô bé như vậy.
Lúc đấy cả người cô bé đều ngơ ngẩn, mất một lúc lâu cũng không phản ứng lại được.
Tống Vy nghe con gái than vãn, trong lòng hụt hẫng, cũng rất ấm ức.
Vì Đường Hạo Tuấn không chỉ không để ý tới con gái, anh còn không để ý tới cô.
Nhưng Tống Vy vẫn cười an ủi cô bé: “Không phải trước khi ăn cơm mẹ đã nói rồi sao? Tâm trạng ba không tốt, thế nên mới như vậy.”
“Vậy khi nào tâm trạng ba mới tốt ạ?” Tống Dĩnh Nhi nhìn cô.
Tống Vy bị hỏi tới nghẹn họng, khóe môi giật giật, không trả lời được.
Lúc này Tống Hải Dương đã xây xong một căn phòng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chắc chắn sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”
“Thật sao?” Ánh mắt Tống Dĩnh Nhi sáng rực lên.
Tống Hải Dương chắc chắn gật đầu: “Thật đó, mẹ sẽ đi dỗ dành ba, đúng không mẹ?”
Tống Vy buồn cười véo mũi cậu bé: “Con đó, cái gì cũng biết.”
Tống Hải Dương đắc ý nâng cằm lên: “Con biết mà, mẹ chắc chắn sẽ không để ba cứ tiếp tục như vậy.”
“Đúng vậy.” Tống Vy cúi đầu, cọ cọ vào trán hai đứa trẻ.
Đúng như Hải Dương nói, cô sẽ dỗ dành Đường Hạo Tuấn, sẽ nói chuyện hẳn hoi với anh.
Dù sao thì họ là một gia đình, không thể cứ như vậy mãi được.
Tống Vy ở trong phòng chơi với hai đứa trẻ khoảng hai tiếng, nghĩ chắc Đường Hạo Tuấn đã làm việc xong rồi, cô nhanh chóng giục hai đứa trẻ đi ngủ.
Hai đứa trẻ cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn bò đến bên giường, đắp chăn lên nhắm hai mắt lại.
Tống Vy hôn lên mặt hai đứa trẻ một cái, tắt đèn đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài thì thấy Đường Hạo Tuấn đi từ phòng sách tới.