CHƯƠNG
“Xin lỗi cậu.” Tống Vy ngượng ngùng cười.
Giang Hạ xua tay: “Không sao. Cậu đấy, nào nào nào, tớ chườm đá lên trán cho, nếu sưng lên thì phải làm sao đây?”
Dứt lời, cô ấy kéo Tống Vy vào văn phòng.
Trong văn phòng có tủ lạnh, Giang Hạ lấy một viên đá ra bọc vào khăn lông, sau đó đưa cho Tống Vy: “Này.”
“Cảm ơn.” Tống Vy mỉm cười nhận lấy, sau đó đặt lên trán.
Cảm giác mát lạnh nháy mắt xua tan sự choáng váng trong đầu Tống Vy, khiến cả người cô đều tỉnh táo hơn không ít.
Giang Hạ dựa vào bên cạnh bàn làm việc, nhìn chằm chằm cô: “Vy Vy, hôm qua cậu ngủ không ngon à? Quầng thâm mắt rõ quá đấy!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tống Vy trở nên ảm đạm: “Giang Hạ, cậu thấy gần đây tớ có làm sai chuyện gì không?”
“Hả?” Giang Hạ sửng sốt: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Tống Vy lắc đầu: “Cậu trả lời tớ đi, rốt cuộc có hay không.”
“Không có.”Giang Hạ nghĩ một lát rồi trả lời.
Tống Vy nắm chặt khăn lông trên tay: “Thế vì sao Hạo Tuấn lại đối xử với tớ như vậy?”
“Tổng giám đốc Đường đối xử với cậu thế nào?” Sắc mặt Giang Hạ trở nên nghiêm túc.
Tống Vy dựa vào lưng ghế: “Bắt đầu từ hôm qua, Hạo Tuấn tự nhiên thay đổi thái độ với tớ, trở nên rất lạnh nhạt, giống như tớ làm sai chuyện gì đó, khiến anh ấy tức giận, nhưng anh ấy lại không chịu nói.”
“Cái gì?” Giang Hạ nhíu mày: “Sao tổng giám đốc Đường lại như vậy, đúng là quá đáng.”
Tống Vy thở dài: “Nếu chỉ là như vậy còn đỡ, nhưng tớ thật sự không thể chấp nhận Hạo Tuấn giận cá chém thớt với hai đứa trẻ.”
Những lời tối qua Đường Hạo Tuấn nói, thật sự khiến cô tổn thương.
Anh thậm chí không chịu gặp cô, ngay cả cơ hội để cô nói ra thân phận của hai đứa trẻ cũng không có.
“Ôi trời, giận cá chém thớt hai đứa trẻ, sao anh ấy lại là người như vậy!” Giang Hạ có chút bất mãn.
Tống Vy buông chiếc khăn xuống: “Hôm qua đột nhiên anh ấy thay đổi, đến bây giờ tớ vẫn cảm thấy không chân thật.”
“Vy Vy…” Giang Hạ hơi lo lắng nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi. Tớ vẫn không biết Hạo Tuấn còn muốn chiến tranh lạnh với tớ bao lâu nữa.”
“Sợ gì chứ, nói rõ ra là được rồi.” Giang Hạ nói.
Tống Vy cười khổ: “Đâu có dễ như vậy, cậu tưởng tớ chưa nghĩ vậy sao? Hôm qua hai lần tớ muốn nói chuyện hẳn hoi với anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nói, thế nên tớ mới cảm thấy mệt.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Giang Hạ nhíu mày: “Đúng là không hiểu nổi, tại sao cứ phải chịu đựng trong lòng như vậy chứ. Chỉ khiến hiểu lầm giữa hai người tăng thêm thôi.”
“Đúng vậy, nhưng anh ấy không nói, tớ có thể làm gì bây giờ?” Tống Vy nhún vai.
Giang Hạ nhìn cô: “Tìm một cơ hội khác nói rõ với tổng giám đốc Đường đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.