CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn cũng không ngăn cản, ánh mắt thâm thúy nhìn theo bóng lưng của Đường Mãnh, bàn tay đút trong túi dần siết chặt lại.
Anh nhận ra Đường Mãnh đang nói dối.
Chắc chắn Đường Mãnh biết nguyên nhân ông nội tự sát, chỉ không sẵn lòng nói ra mà thôi.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng chột dạ của Đường Mãnh, dường như lý do mà ông nội tự sát là vì Đường Mãnh?
Nghĩ vậy, xung quanh Đường Hạo Tuấn tỏa ra hơi lạnh.
Dù sự thật cuối cùng có là gì đi chăng nữa, anh nhất định phải điều tra ra.
Đường Hạo Tuấn thu ánh mắt lại, tiếp tục quan sát mọi thứ trong căn phòng.
Ở trong phòng khoảng chừng một giờ đồng hồ, anh mới khóa cửa lại và đi ra.
Ra đến ngoài, Đường Hạo Tuấn không xuống lầu ra về mà lại đến phòng của ông nội.
Phòng của ông nội cũng giống phòng của ba mẹ, luôn khóa chặt từ sau khi ông nội qua đời, bên trong cũng phủ đầy bụi bặm và mạng nhện.
Nhưng ít hơn hẳn phòng của ba mẹ, còn có vết chân cùng dấu tay rất mới.
Chắc hắn đã có người vào đây trước anh.
Về việc người đó là ai thì không nói ra cũng đoán được. Chẳng là Đường Mãnh thì cũng là Đường Hạo Minh. Có lẽ họ đến tìm manh mối của bản di chúc, nhưng cuối cùng đành tay trắng đi ra.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn bật cười thành tiếng, đi đến trước bàn sách của ông nội.
Trên bàn sách của ông cụ vẫn còn không ít sách và tài liệu. Đường Hạo Tuấn lật ngẫu nhiên mấy trang, đột nhiên, con ngươi anh co rút lại. Anh nhìn thấy một phong thư trong cuốn sách, trên đó viết: Gửi Hạo Tuấn.
“Đây là… thư ông nội để lại cho mình?” Đường Hạo Minh ngỡ ngàng lẩm bẩm.
Sau đó, anh lấy bức thư ra, chưa vội mở ngay mà quan sát bên ngoài phong thư.
Phong thư hơi ố vàng, chữ viết hơi xỉn màu, có thể thấy nó đã được để lại rất nhiều năm.
Vì vậy, bức thư này thực sự do ông nội để lại cho anh, nhưng lại chưa bao giờ nói cho anh biết.
Đường Hạo Tuấn vội vàng mở bức thư ra, trong thư viết rằng: Khi cháu nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông nội đã mất rồi. Đừng ngạc nhiên, mọi chuyện đều do ông nội tự nguyện, thế nên cháu đừng điều tra về sự thật cái chết của ông nữa.
Hạo Tuấn à, cả đời này người ông nội thấy có lỗi nhất là ba mẹ cháu, nhưng ông nội không có cách nào khác, cho nên xin cháu hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ông. Gia đình bác cả cháu quen thói gian xảo, nhưng dù sao cũng là con trai của ông. Ông nội không thể trơ mắt nhìn bọn chúng rơi vào kết cục bi thảm, đó là lý do ông lựa chọn trốn chạy.
“Ông nội có ý gì nhỉ?” Đường Hạo Tuấn đọc đến đây, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra vài phần nghi ngờ.
Tại sao lại nói có lỗi với ba mẹ nhất?
Còn nữa, tha lỗi cho sự ích kỷ của ông nội là sao?
Đường Hạo Tuấn mím chặt môi, chỉ cảm thấy nội dung trong bức thư này không hề đơn giản, dường như đang ẩn chứa bí mật động trời nào đó. Nhưng ông cụ lại viết rất mơ hồ, khiến anh hoàn toàn không biết đó là bí mật gì.
Cũng hết cách, Đường Hạo Tuấn đành phải đọc tiếp: Thế nhưng ông nội yêu cháu. Hạo Tuấn à, ông nội biết sau khi mình qua đời, bác cả và những người khác sẽ nhắm vào cháu, hòng cướp Đường Thị. Vì thế, ông nội để lại cho cháu một bản di chúc, trong bản di chúc đó có chứng cứ phạm tội của bác cả và những người khác. Nếu bác cả cháu chịu an phận sống qua ngày, ông hy vọng cháu có thể tha cho họ một lần.