CHƯƠNG
Giống như hai chữ chú Đường này hoàn toàn không nên xuất hiện trên người anh.
Thấy tâm trạng Đường Hạo Tuấn không tốt, Tống Vy vỗ tay hai đứa trẻ: “Được rồi Hải Dương, dẫn em lên lầu đi, mẹ nói chuyện với… chú Đường một lát.”
Nếu Đường Hạo Tuấn không muốn tin hai đứa trẻ là con anh, vậy tạm thời không cần gọi anh là ba nữa.
Chờ tới khi có kết quả xét nghiệm ADN.
“Vâng ạ.” Tống Hải Dương khẽ gật đầu, dẫn Tống Dĩnh Nhi lên lầu.
Đường Hạo Tuấn mím môi nhìn Tống Vy, trong mắt chất chứa cảm xúc Tống Vy không hiểu.
Không ngờ cô lại đồng ý để hai đứa trẻ đổi xưng hô.
Rốt cuộc cô có ý gì?
“Hạo Tuấn.” Tống Vy hít sâu một hơi, đi tới ngồi xuống đối diện anh: “Xin lỗi vì hôm nay Giang Hạ tới tập đoàn làm loạn, cô ấy không có ác ý đâu, chỉ là thương em thôi.”
“Rồi sao?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn vẫn lạnh nhạt như trước.
Tống Vy cắn môi: “Cô ấy nhờ em xin lỗi anh.”
“Không cần xin lỗi.” Đường Hạo Tuấn phủi bộ vest trên người, đứng lên.
Đúng lúc này, dì Vương mang theo một cái túi từ trên lầu xuống: “Cậu chủ, đồ cậu cần đây ạ.”
Đường Hạo Tuấn duỗi tay nhận lấy, nhấc chân đi khỏi sô pha.
Tống Vy thấy vậy cũng nhanh chóng đứng lên: “Anh chuẩn bị đi sao?”
“Lấy được đồ rồi.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.
Ý tứ rõ ràng, không đi thì làm gì.
Tống Vy cắm móng tay vào lòng bàn tay, vẻ mặt tràn đầy thương tâm: “Hiện giờ anh không muốn ở cùng một chỗ với em đến vậy à?”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, không nói gì, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
“Đợi đã.” Tống Vy nhắm mắt, gọi anh lại: “Em biết vì sao anh lại đối xử với em như vậy rồi, vì ba mẹ anh đúng không.”
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn thoáng thay đổi, đột nhiên xoay người lại.
Tống Vy thấy phản ứng của anh, biết ngay mình và Giang Hạ đã đoán đúng.
“Quả nhiên, đúng là thật. Trợ lý Trình tiết lộ, anh đối xử với em như vậy là vì mẹ em gây ra, thế nên em nghi ngờ phải chăng mẹ em đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Đường, sau đó em hỏi Kim, ngày chín tháng mười hàng năm mẹ em đều có chút khác thường.”
Nghe đến ngày chín tháng mười, bàn tay cầm túi của Đường Hạo Tuấn chậm rãi siết chặt lại.
Tống Vy thấy vậy, ánh mắt lóe lên, lại nói: “Ngày chín tháng mười của mười tám năm trước là ngày ba mẹ anh qua đời, mà mẹ em cũng bắt đầu khác thường từ mười tám năm trước, thế nên giữa hai bên chắc chắn có liên quan gì đó, khả năng lớn nhất là cái chết của ba mẹ anh có liên quan tới mẹ em, cộng với thái độ hiện giờ của anh với em…”
Nói tới đây, ánh mắt Tống Vy run rẩy nhìn người đàn ông đối diện: “Anh nghi ngờ mẹ em hại chết ba mẹ anh.”
Nếu chỉ là có liên quan, chắc chắn anh sẽ không quá đáng với cô như vậy.
Thế nên, cô nghĩ khả năng lớn nhất chính là như vậy.
Nhưng không biết rốt cuộc ba mẹ anh chết thế nào, trên mạng cũng không nói rõ, chỉ nói ngày chín tháng mười, vợ chồng cậu hai nhà họ Đường qua đời.