CHƯƠNG
Hóa ra không phải chỉ có bản thân mình, mà anh ấy cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Cũng đúng, ai gặp phải chuyện như vậy cũng không thể yên tâm ngủ ngon được.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tống Vy miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó tiễn bác sĩ ra về.
Sau đó, cô quay trở lại phòng ngủ.
Hai đứa trẻ đang cởi giày bò lên giường.
Thấy vậy, Tống Vy vội vàng đặt một ngón tay lên môi: “Hai đứa ngoan ngoãn một chút, đừng làm ồn ảnh hưởng tới chú Đường, chú Đường bị bệnh cần phải nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ, bọn con sẽ không làm ảnh hưởng tới chú Đường, con với anh trai chỉ muốn nhìn một chút thôi.” Tống Dĩnh Nhi ngồi bên cạnh Đường Hạo Tuấn, nhìn chằm chằm vào anh rồi đáp.
Tống Vy cười: “Được rồi, xem xong các con lập tức đi ra ngoài ngay, đừng làm phiền chú Đường nghỉ ngơi, mẹ rửa nốt bát đây.”
“Vâng ạ.” Hai đứa trẻ gật đầu.
Tống Vy vào bếp.
Đến khi cô rửa bát xong đi ra ngoài thì đã là chín giờ tối.
Đã đến giờ hai đứa trẻ đi ngủ, Tống Vy thấy hai đứa còn chưa ra khỏi phòng ngủ, đang định gọi hai đứa ra ngoài tắm rửa.
Không ngờ khi cô mở cửa đi vào thì thấy hai đứa trẻ đã nằm ngoan ngoãn bên cạnh Đường Hạo Tuấn ngủ thiếp đi rồi, một giấc ngủ vô cùng yên bình.
Tống Vy nhìn khung cảnh trước mặt mình lúc này, trái tim cũng lập tức mềm nhũn.
Nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy tiếc nuối.
Hai đứa con của cô đều không phải con của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy khẽ thở dài một tiếng, không đánh thức hai đứa trẻ dậy nữa mà để chúng ngủ ở đây.
Dù sao Đường Hạo Tuấn nhất định sẽ ngủ một giấc đến ngày hôm sau, cô cũng không lo lắng hai đứa trẻ sẽ quấy rầy anh khi đã ngủ say.
Vậy là Tống Vy nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui ra ngoài, ngủ một đêm trong phòng của hai đứa trẻ.
Ngày hôm sau, khi Đường Hạo Tuấn tỉnh lại, anh lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đáng yêu ở ngay trước mặt.
Đúng là Tống Dĩnh Nhi.
Nhìn thấy anh tỉnh lại, Tống Dĩnh Nhi vui mừng nhảy ra khỏi giường chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa chạy vừa hét lớn: “Mẹ ơi, chú Đường tỉnh rồi.”
Một tiếng chú Đường này khiến vẻ dịu dàng trong mắt Đường Hạo Tuấn hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
Hiện giờ đến Tống Dĩnh Nhi cũng gọi mình là chú rồi.
Anh… thực sự đã làm tổn thương ba mẹ con họ.
Đường Hạo Tuấn mím môi, cả người toát ra sự cô đơn cùng phiền muộn.
“Tỉnh rồi à?” Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.
Tống Vy bước vào cầm một cốc nước, hai đứa trẻ cũng vào theo.
“Anh còn chóng mặt không?” Cô đưa ly nước cho Đường Hạo Tuấn, hỏi lại.