CHƯƠNG
Cô không nhịn được mà khẽ vỗ lưng anh, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Được rồi, đều đã qua cả rồi, em chỉ mong anh đừng đối xử với em như vậy nữa. Có chuyện gì thì phải nói ra, không được gạt em, để em và anh cùng nhau đối mặt, có được không?”
Đường Hạo Tuấn hôn lên trán cô một cái: “Được.”
Tống Vy đẩy anh ra, mỉm cười rồi giơ điện thoại lên: “Chính miệng anh đã đồng ý rồi đấy, em ghi âm lại rồi. Nếu sau này xảy ra chuyện giống như vậy nữa, anh tiếp tục chẳng nói chẳng rằng mà lừa gạt em, còn chiến tranh lạnh với em, không tin em thì em sẽ ly hôn thật đấy. Chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, mềm lòng quay lại đâu.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn không hỏi cô ghi âm lúc nào, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, như thể nghĩ ra điều gì, anh lại nói thêm: “Còn nữa, trong khoảng thời gian đó, anh với Lâm Giai Nhi không có gì cả. Để cô ấy vào phòng khách với chung cư là vì tiệc hồi phục, chỉ một lát thôi đã kêu cô ấy ra ngoài rồi.”
Nói xong, anh nhìn cô, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, như thể sợ cô không tin.
Tống Vy phì cười: “Được rồi, em tin anh.”
Đường Hạo Tuấn yên lòng: “Vậy em tha thứ cho anh chứ?”
“Ừ, em tha thứ cho anh rồi.” Tống Vy đặt di động xuống.
Rõ ràng trên mặt Đường Hạo Tuấn có chút kích động. Anh nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn.
Tống Vy cũng vòng tay lên cổ anh rồi đáp lại.
Ban đầu cô tưởng rằng anh chỉ hôn một lát rồi sẽ thả mình ra, sau đó xuống lầu dùng bữa.
Nhưng sự thật chứng minh, người đàn ông lại càng lúc càng được nước lấn tới.
Cảm thấy tay của người đàn ông đặt lên dây buộc trên gáy của cô, Tống Vy vội tỉnh táo lại, đẩy người đàn ông ra: “Không được!”
Đường Hạo Tuấn lau sợi chỉ bạc vương nơi khóe miệng, giọng hỏi có vẻ mất hứng: “Tại sao?”
Đã lâu lắm rồi anh không chạm vào cô.
Nhìn vẻ mặt tủi thân của người đàn ông, Tống Vy không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau đó cô kéo lấy tay anh, dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, cô nhẹ nhàng đặt tay anh lên chỗ bụng dưới của mình.
Đường Hạo Tuấn ngẩn người: “Em có ý gì?”
Tống Vy mỉm cười nhìn anh: “Đây mới là món quà sinh nhật thực sự em định tặng anh tối nay, em có thai rồi.”
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Con ngươi Đường Hạo Tuấn run lên, nhìn vào tay mình với vẻ mặt không tin nổi.
Trong bụng dưới bàn tay anh thực sự đã có một đứa trẻ.
Là con của anh!
“Anh… anh sắp làm ba sao?” Qua một hồi lâu, yết hầu của Đường Hạo Tuấn trượt lên trượt xuống, cuối cùng mới cất tiếng, giọng nói hơi run rẩy.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, anh sắp làm ba rồi, lần này chính là con ruột của anh.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, chỉ lẳng lặng ôm Tống Vy vào lòng.
Tống Vy yên tĩnh tựa vào trong ngực anh: “Sao, anh không vui à?”