Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 894

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Được.” Đường Hạo Tuấn nhắm mắt đồng ý.

Thành thật mà nói thì đoạn ghi âm mà cô cung cấp thực sự đã gây cho anh một cú sốc lớn.

Anh biết Giai Nhi không trong sáng và tốt bụng như anh nghĩ trước đây, cô ta có trong mình những ý đồ riêng, nhưng cô ta chưa bao giờ bại hoại như vậy.

Có điều, để không hàm oan cho Giai Nhi thì đúng là anh nên điều tra, điều tra về cô em gái nuôi anh chưa từng điều tra bao giờ.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Vy nghiêng đầu vòng qua anh nhìn về phía cửa: “Chắc là dì Vương kêu chúng ta đi ăn cơm đấy, đi thôi.”

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, đè nén sự bồn chồn trong lòng, nắm lấy tay cô, đi về phía cửa.

Cửa mở, dì Vương nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ nắm tay nhau liền che miệng mừng thầm: “Cậu chủ với mợ chủ đã làm lành chưa?”

Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Đôi mắt dì Vương vui vẻ cong lên thành ý cười: “Thế mới phải chứ. Mau nào, xuống ăn cơm trước đi, ăn xong thì cắt bánh. Hai đứa trẻ đang kêu ca muốn ăn bánh đó.”

“Đi thôi, đừng bắt chúng đợi sốt ruột.” Đường Hạo Tuấn nói xong liền dắt Tống Vy xuống lầu.

Bữa tối của dì Vương làm vô cùng phong phú, đầy một bàn lớn.

Hai đứa trẻ đều ăn no căng cả bụng, vô cùng sung sướng.

Sau đó Tống Vy mang bánh ra, thắp nến rồi nhờ dì Vương tắt đèn.

Trong phòng ăn tối om, chỉ có ánh nến vừa đủ soi rõ khuôn mặt của mấy người.

Dưới sự thúc giục của Tống Vy và hai đứa trẻ, Đường Hạo Tuấn đã ước hai điều ước, sau đó nhờ dì Vương cắt chiếc bánh mà đám trẻ mong đợi nhất.

“Ông xã, anh ước gì vậy?” Tống Vy liếc mắt nhìn chiếc bánh được đưa đến gần, nhìn dì Vương đang cắt bánh cho hai con, hỏi Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn về phía đó bằng ánh mắt cưng chiều: “Bí mật.”

Tống Vy bĩu môi: “Thôi đi, không nói thì thôi.”

Đường Hạo Tuấn hơi nhếch môi lên: “Sau này em sẽ biết.”

“Được, vậy thì em sẽ đợi.” Tống Vy bật cười.

Đường Hạo Tuấn cầm lấy bánh ngọt dì Vương đưa đến rồi đặt trước mặt cô: “Ngày mai em sẽ ra nước ngoài đúng không?”

“Ừ, chiều sẽ bay, cho nên phải nhờ anh chăm sóc hai đứa trẻ.” Ánh sáng trong mắt Tống Vy chợt tối lại, trong mắt hiện lên sự bịn rịn.

Cô thực sự không muốn xa hai đứa con của mình.

Nhưng vì ước mơ và sự nghiệp của mình, cô không thể không đi.

“Yên tâm, cuối tuần anh sẽ đưa chúng ra nước ngoài gặp em.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô.

Tống Vy lại cười: “Không cần đâu, cuối tuần nào cũng đến thì mệt chết à? Mỗi tháng đến một lần là được. Vậy là cũng được ba lần gặp mặt rồi, nhưng mà…”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Sắc mặt Tống Vy hơi trầm xuống: “Em mong anh có thể nói với bác sĩ Mạnh, bảo anh ấy mau chóng trang trí nhà cho xong, để cô Lâm dọn đi, em không ở đây mà lại để hai đứa trẻ ở chung với cô Lâm thì không yên tâm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio