CHƯƠNG
“Này, thái độ của cô vậy là thế nào? Rõ ràng là do cô bất cẩn làm rơi đồ, chúng tôi tốt bụng nhặt lên rồi trả lại cho cô, vậy mà cô lại tỏ thái độ thế này, có phải là quá đáng quá không?” Hạ Bảo Châu tức giận trừng mắt nói.
Tuy Tống Vy không nói gì, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của cô cũng lộ rõ vẻ không thích thái độ của Tô Huyền.
Tô Huyền cũng ý thức được phản ứng của mình có hơi quá khích, ánh mắt thoáng động, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười: “Xin lỗi cô Tống, tôi không cố ý đâu, chủ yếu là vì cuốn sổ này rất quan trọng với tôi, cho nên tôi mới…”
“Không sao, nếu đã quan trọng thì sau này cô Tô nên cất kỹ, đừng đánh mất lần nữa, dù sao cũng không phải lần nào cũng sẽ có người mang đến trả cho cô đâu.” Tống Vy hờ hững cắt lời của cô ta.
Tô Huyền siết chặt cái tay đang cầm quyển sổ, sau đó cụp mi nói: “Cô nói phải, nhưng cô Tống này, cô đã xem nội dung bên trong rồi sao?”
Tống Vy cũng không nói dối, cô gật đầu: “Xem rồi, xin lỗi, là bạn của tôi mở ra. Cô ấy không có ý gì đây, chỉ tò mò thôi.”
“Không sao, nhưng cô Tống này, cô thấy thiết kế trong đó thế nào?” Tô Huyền nhìn cô, giọng điệu không thể nghe ra vui buồn.
Tống Vy trầm ngâm mấy giây: “Cô Tô muốn nghe lời nói thật không?”
“Tất nhiên là có.”
Tống Vy hít vào một hơi: “Nếu như vậy thì tôi cũng không khách sáo. Thiết kế trên này không phù hợp với xu thế.”
Sắc mặt Tô Huyền hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cười gật đầu: “Cô nói đúng, thật sự là không hợp với xu thế.”
“Cho nên tôi rất tò mò, tại sao cô Tô lại mang theo những thiết kế như vậy theo người, hơn nữa còn xem trọng như vậy.” Tống Vy nhìn cô ta.
Tô Huyền cất cuốn sổ vào túi: “Vì nó là đồ của một người rất quan trọng với tôi. Cô ấy đã không còn nữa, cho nên …”
“Xin lỗi.” Tống Vy áy náy xin lỗi: “Tôi không biết.”
“Không sao.” Tô Huyền xua tay: “Cô Tống nghĩ cô ấy chết rồi sao?”
Tống Vy sửng sốt: “Chẳng lẽ không đúng ư?”
Không còn nữa không phải có nghĩa là đã chết rồi à?
Tô Huyền hơi híp mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường: “Đương nhiên không phải, cô ấy còn sống rất khỏe mạnh, chẳng qua là vì có một chuyện khiến cô ấy không gượng dậy nổi, nhưng bây giờ cô ấy đã có được cuộc sống mới rồi, tôi tin là cô ấy sẽ có tin tức sớm thôi.”
“Hóa ra là do tôi hiểu lầm.” Tống Vy cười.
“Được rồi, không sao đâu, chúng tôi đi trước đây.” Tô Huyền nói xong thì dẫn Hàn Thư rời đi.
Hạ Bảo Châu đứng bên cạnh Tống Vy: “Không biết sao tớ lại cảm thấy Tô Huyền rất kỳ quái, khắp người đều lộ vẻ kỳ quái.”
Tống Vy gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy, cô ta làm cho tớ có cảm giác rất bất thường, hơn nữa cô ta như thể đột nhiên xuất hiện không biết từ đâu.”
Đáng lý ra, Tô Huyền có tài năng thiết kế giỏi như vậy thì trước đây lẽ ra họ không thể không biết đến cô ta.
Nhưng bấy lâu nay lại không hề có người như vậy trong giới thiết kế, Tô Huyền đột nhiên xuất hiện và thành danh trong giới thiết kế với tốc độ rất nhanh, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.