CHƯƠNG
Lâm Giai Nhi nghe vậy thì nở nụ cười tự giễu: “Vì vậy giờ cậu đang rất thất vọng đúng không, Hạo Tuấn?”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không có, điều thật sự khiến tôi thất vọng, không phải là vì cậu không ngây thơ.”
Lâm Giai Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh, như thể không hiểu ý anh là sao.
Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Quả thật sống trong giới này, thì ngây thơ lương thiện là phẩm chất cực kỳ hiếm thấy, nhưng không có nó không có nghĩa là không tốt, bởi vì người như vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân, rồi tồn tại trong giới này.”
“Rốt cuộc cậu thất vọng vì điều gì?” Lâm Giai Nhi không hiểu.
Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm đáp: “Điều khiến tôi thất vọng là cậu đã dùng thủ đoạn lên người tôi.”
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Tôi đã dùng sai rồi ư?”
“Chẳng lẽ lại không?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô ta.
Lâm Giai Nhi bướng bỉnh ngẩng đầu lên: “Tất nhiên là không rồi, tôi giành lại người mình yêu và hạnh phúc của mình, thì có gì sai chứ?”
“Nhưng tôi không yêu cậu.” Đường Hạo Tuấn tuyệt tình đáp.
Tim Lâm Giai Nhi không khỏi nhói đau, vành mắt đỏ hoe nói: “Tôi biết, cậu không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần tôi yêu cậu là được, Hạo Tuấn, hồi còn bé, tôi đã yêu cậu rồi, tôi luôn mơ mộng rằng mình sẽ ở bên cậu, và cũng cho rằng mình sẽ có cơ hội đó, ai dè nửa đường lại nhảy ra một Tống Vy.”
Nói đến đây, mặt cô ta đầy vặn vẹo. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì lạnh lùng chất vấn: “Cậu hận cô ấy?”
“Đúng vậy, tôi hận cô ta, tôi hận cô ta đến chết!” Lâm Giai Nhi quát lớn: “Rõ ràng người cậu biết trước nhất là tôi, nhưng cuối cùng, cậu lại ở bên cô ta, cậu bảo tôi làm sao cam tâm, không thể hận cô ta đây?”
“Vì vậy cậu muốn nhắm vào cô ấy, nên bỏ thuốc tôi?” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn vẫn lạnh lùng như trước.
Lâm Giai Nhi mặt đầy nước mắt: “Tôi đố kỵ cô ta, ngày nào cậu cũng nói chuyện anh anh em em với cô ta, sao tôi có thể không nhắm vào cô ta chứ, tôi vốn cho rằng lần trước hai người sẽ ly hôn, nhưng tôi đợi mãi, cuối cùng lại đợi được tin hai người lại hòa thuận, nên tôi không muốn đợi nữa, mà muốn chủ động xuất kích.”
Nói đến đây, cô cười quỷ dị nói: “Nếu hai người không rời xa nhau, thì tôi chỉ có thể dùng cách này để có được cậu, nhưng cuối cùng bởi vì tôi mềm lòng, dẫn đến toàn bộ kế hoạch đều thất bại.”
“Mềm lòng?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, rõ ràng hơi khinh thường lời nói của cô ta, không cảm thấy cô ta mềm lòng chỗ nào cả.
Lâm Giai Nhi nhìn anh: “Đúng vậy, tôi là mềm lòng, tôi vốn định bỏ loại kia với cậu, nhưng vì cậu đang uống thuốc do Ngọc kê, tôi sợ cậu uống loại thuốc đó vào, sẽ nảy sinh phản ứng hóa học bị dị ứng, nên mới đổi thành thuốc mê, bằng không, chúng ta đã sớm gạo nấu thành cơm, trước khi mấy người Giang Hạ chạy tới rồi.”
Do đó giờ cô đang rất hối hận.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới biết, hóa ra Lâm Giai Nhi không bỏ loại thuốc kia với anh, là vì lý do này.
Nhưng anh chẳng hề cảm động.
Mặc kệ là vì lý do gì, cũng không thể nào rửa sạch tội danh cô đã bỏ thuốc anh.
“Tôi chưa từng yêu cậu, cậu thật sự cho rằng, chúng ta phát sinh quan hệ rồi, thì tôi sẽ cưới cậu ư?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Tim Lâm Giai Nhi nhất thời đập mạnh, có dự cảm không lành: “Chẳng lẽ không phải ư?”