CHƯƠNG
Bởi vì loại vải này đẹp thì đẹp, nhưng nếu thiết kế không theo kịp, quần áo chế ra sẽ vừa quê lại vừa xấu. Người mẫu mặc lên cũng sẽ từ một cô gái thời thượng, biến thành cô gái nông thôn.
Cho nên rất ít nhà thiết kế dùng vải dạ quang trong cuộc thi.
Mà thứ Tô Huyền cầm trong tay là vải dạ quang, xem ra cô ta rất tự tin với thiết kế của mình.
“Cảm ơn cô Tống đã khích lệ. Vậy thôi cô Tống nhé, không làm chậm trễ thời gian của cô, tôi cũng về bắt đầu làm trang phục đây.” Tô Huyền nói xong, khẽ gật đầu rồi đi.
Tống Vy nhìn bóng lưng cô ta một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, tiếp tục chế tác bộ đồ.
Sau hai tiếng, bộ đồ đã được làm xong.
Tống Vy có được sự cho phép, cầm quần áo tới chỗ người mẫu ở hậu trường, chuẩn bị trang điểm cho Hạ Bảo Châu.
Nhưng tới hậu trường, Tống Vy không thấy bóng dáng Hạ Bảo Châu đâu.
“Người đâu rồi?” Tống Vy nghi ngờ lẩm bẩm một câu, sau đó cản một người mẫu lại: “Chào cô, xin hỏi cô có thấy người mẫu của tôi đâu không?”
Người mẫu này nhận ra Tống Vy, cũng biết người mẫu của Tống Vy là ai.
Dù sao trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Hạ Bảo Châu khá nổi, được rất nhiều người trong giới thời trang ưu ái, đã định sẽ có thành công trong tương lai.
Cho nên nhiều người mẫu đều chủ động lập mối quan hệ tốt với Hạ Bảo Châu.
Bây giờ người mẫu nghe nghe Tống Vy hỏi thăm, lập tức trả lời: “Không thấy, ba tiếng trước, cô ấy nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi đây. Bây giờ vẫn chưa thấy về nữa.”
Ba tiếng trước?
Tống Vy mím môi.
Chẳng phải là lúc cô bị nhốt trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại bảo Hạ Bảo Châu tới cứu sao?
Cho nên từ lúc đó Hạ Bảo Châu đã không về?
Chẳng lẽ cô đi tìm người giám định vân tay mà vẫn chưa quay lại?
Nghĩ vậy, Tống Vy bỏ quần áo xuống, lấy điện thoại di động ra bấm số Hạ Bảo Châu.
Điện thoại thông, nhưng không ai nghe.
Lòng Tống Vy như chìm xuống vực thẳm, không biết Hạ Bảo Châu không nghe thấy tiếng điện thoại, hay là điện thoại không ở bên người, hoặc là đã xảy ra chuyện gì.
Có điều dù thế nào thì trước mắt vẫn không phải chuyện tốt với Tống Vy.
“Ba giờ năm mươi phút.” Tống Vy nhìn đồng hồ đeo tay, còn một tiếng nước, cuộc trình diễn sẽ bắt đầu. Không biết Hạ Bảo Châu có thể quay về gấp trong một tiếng này không.
Tống Vy bực bội vò đầu, ngồi trên ghế chờ.
Tính đợi Hạ Bảo Châu, lỡ như Hạ Bảo Châu đang trên đường quay về thì sao?
Nhưng mà đợi chừng nửa tiếng, các nhà thiết kế khác đã lục tục ôm quần áo xuống, cho người mẫu trang điểm, thay đồ, mà Hạ Bảo Châu vẫn chưa về.
Tống Vy không khỏi thấy sốt ruột, không tiếp tục đợi nữa. Cô đứng dậy.
Ngay khi cô đang chuẩn bị ra ngoài tìm Hạ Bảo Châu, Tô Huyền mang giọng nghi ngờ, đứng sau hỏi cô: “Cô Tống, người mẫu của cô đâu?”
Tống Vy dừng bước chân, quay đầu nhìn Tô Huyền.
Tô Huyền chớp mắt: “Quần áo của cô đã hoàn thành xong sớm mà, sao giờ vẫn đặt ở đó? Hạ Bảo Châu không có ở đây sao?”