CHƯƠNG
Tống Vy gật đầu: “Tớ biết rồi, lát nữa sẽ tới.’
“Vậy tớ đi xuống trước, cậu cũng mau đi xuống ăn sáng đi, khi Đường tổng đi, đặc biệt bảo người làm cho cậu.” Hạ Bảo Châu không quên nhắc nhở.
Tống Vy ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Sau khi ăn sáng xong thì cô ra ngoài đến chỗ tòa soạn, đằng sau còn có hai vệ sĩ đi theo.
Chắc là vì chuyện hai người da đen lần trước, cũng có thể là vì chuyện Tống Huyền bóp cổ cô ngày hôm qua.
Cho nên Đường Hạo Tuấn không quan tâm lời phản đối của cô, cứ sắp xếp hai vệ sĩ, đi theo đằng sau bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
May mà Đường Hạo Tuấn cũng biết cô không thích bảo vệ theo quá sát, còn đặc biệt dặn dò vệ sĩ cách cô xa một chút, chỉ cần có thể nhìn thấy được cô.
Như vậy, cũng không cần lo lắng cô xảy ra chuyện, hai bảo vệ không thể tới kịp thời.
Ra khỏi tòa soạn thì đã là buổi chiều.
Tống Vy nhìn thời gian, sau khi đi tới nhà hàng gần đó tùy tiện ăn một chút rồi đến bệnh viện tâm thần, chuẩn bị đi xem Tống Huyền.
Dưới sự dẫn dắt của y tá, Tống Vy đã tới phòng của Tống Huyền.
Phòng của Tống Huyền là được đặt biệt bố trí, ngoài một cái giường ra thì không có gì nữa, ngay cả giường cũng là loại đệm hơi.
Còn cửa sổ thì không có, chỉ có một ô thông gió to hơn mấy cái bàn tay ở trên giường, tránh Tống Huyền giả chết lần nữa.
Y tá mở cửa phòng ra.
Tống Vy đứng ở cửa, không có đi vào.
Tống Huyền nghe thấy động tĩnh, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy người đến là Tống Vy, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Là cô!”
“Là tôi.” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Tống Huyền siết chặt hai tay: “Sao hả, cô là tới xem trò cười của tôi sao?”
“Trò cười của cô còn cần tôi đặc biệt tới xem sao? Muốn xem trực tiếp lên mạng search, vô cùng nhiều.” Tống Vy mỉa mai nói.
Tống Huyền tắc nghẹn, không có lời để đối đáp, một lúc sau mới tức giận chất vấn: “Vậy cô đến đây làm gì?”
“Tôi là tới nói cho cô biết, Tống Huy Khanh và Tô Thu đã biết tin cô còn sống rồi, bọn họ rất vui mừng.” Tống Vy trả lời.
Tống Huyền hừ lạnh: “Biết thì có thể như nào, bọn họ còn có thể cứu tôi ra ngoài chắc?”
“Vậy đúng thật là không thể.” Tống Vy dựa vào cánh cửa nói, hai vệ sĩ đằng sau đứng giống như núi, cả người tỏa ra hơi thở uy nghiêm mạnh mẽ, khiến Tống Huyền không dám đi lên.
“Lần này tôi đến, ngoài nói cho cô biết điều này, còn muốn biết, lúc đầu cô giả chết, tại sao phải giấu Tống Huy Khanh và Tô Thu?” Tống Vy hỏi.
Tống Huyền cười lạnh: “Hai kẻ ngu ngốc đó, cái gì cũng không giúp được tôi, tôi không giấu bọn họ, bọn họ sớm muộn cũng sẽ làm lộ ra tôi.”
“Nói như vậy ngược lại cũng đúng.” Tống Vy gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, cô hận Tô Thu đúng chứ? Tại sao?”