CHƯƠNG
“Ngoài nguyên nhân này ra, tôi không nghĩ được lý do khác, anh ta có lẽ đã biết từ lâu, giấy chuyển nhượng cổ phần ở trong tay ông nội, cuối cùng lại bị ông nội để vào trong di chúc.” Đường Hạo Tuấn nói.
“Anh nói như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra rồi.” Trình Hiệp đột nhiên vỗ đùi một cái.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Nhớ ra cái gì?”
“ năm trước, tôi từng vô tình nhìn thấy cảnh Đường Hạo Minh và ông cụ nói chuyện, hôm đó tôi đến nhà tổ giúp anh lấy một bản văn kiện, khi đi ra thì nhìn thấy ông cụ và Đường Hạo Minh ở hoa viên, Đường Hạo Minh lúc đó đang chất vấn ông cụ để giấy chuyển nhượng cổ phần ở đâu, kêu ông cụ lấy ra.”
Trình Hiệp nói rồi thì cào túm tóc: “Không biết giấy chuyển nhượng cổ phần trong lời của Đường Hạo Minh lúc đó có phải là Duy Tâm hay không.”
“Sau đó thì sao?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.
“Sau đó tôi nghe thấy ông cụ rất tức giận mà trách móc Đường Hạo Minh, nói nhà anh ta nợ ông bà chủ quá nhiều, sao còn không biết ngại mà thừa kế cổ phần, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, cuộc đối thoại của ông cụ và Đường Hạo Minh ẩn chứa quá nhiều thông tin rồi.” Trình Hiệp thở dài.
Không phải sao, ông cụ nói nhà Đường Hạo Minh đã nợ ông bà chủ, bởi vì Đường Mãnh đã giết ông bà chủ, không phải là nợ hay sao?
Chỉ là ông cụ lúc đó nói quá tối nghĩa, không ai suy nghĩ kỹ, nếu nghĩ kỹ, nói không chừng tổng giám đốc có thể biết sớm ông bà chủ rốt cuộc là bị ai giết.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt không nói, không biết đang nghĩ điều gì.”
Trình Hiệp nhìn anh: “Tổng giám đốc, giấy chuyển nhượng cổ phần này anh định xử lý như nào?”
“Để đấy.” Đường Hạo Tuấn để giấy chuyển nhượng cổ phần xuống.
Trình Hiệp chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Anh không xé sao? Ngộ nhỡ sau này Đường Hạo Minh lấy được…”
“Đây là mẹ cho anh ta, anh ta lấy được cũng không có gì cả.” Đường Hạo Tuấn nói.
Trình Hiệp sững sờ: “Cho nên tổng giám đốc định nhường Duy Tâm cho anh ta sao?”
“Một Duy Tâm, tôi không để trong lòng.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt hờ hững nói: “So với quyền sở hữu của Duy Tâm, tôi càng muốn biết mẹ tại sao muốn cho Đường Hạo Minh Duy Tâm.”
Mà đáp án này, chỉ khi tìm được Đường Hạo Minh mới biết.
Có lẽ ở chỗ anh không biết, giữa mẹ anh và Đường Hạo Minh đã từng xảy ra chuyện gì dó.
Nhưng mặc kệ là gì, anh nhất định phải làm rõ.
Trình Hiệp không có khuyên Đường Hạo Tuấn xử lý giấy chuyển nhượng nữa, cầm chứng cứ phạm tội của Đường Mãnh rời khỏi.
Trưa hôm đó, Đường Mãnh chíng thức bị bắt giữ, tội danh chính là cố ý giết người.
Bên ngoài biết được Đường Mãnh vì để có được tập đoàn Đường Thị, giết em trai ruột và em dâu của mình thì chấn động một phen, trên mạng càng bàn tán không ngớt.
Trong tập đoàn có rất nhiều cổ đông vẫn luôn trách Đường Hạo Tuấn không nên làm to chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn.
Tuy nhiên điều không ngờ là giá cổ phiếu vậy mà còn tăng, bởi vì mọi người cảm thấy Đường Hạo Tuấn đáng thương, bé như vậy thì mất đi ba mẹ, còn bị bác cả lòng dạ rắn rết bỏ thuốc, cho nên đương nhiên sẽ không công kích Đường Thị, chỉ công kích vợ chồng Đường Mãnh mà thôi.
Bởi vì hành vi của Đường Mãnh quá thấp hèn, cộng thêm Đường Hạo Tuấn có chứng cứ đầy đủ, cho dù Đường Mãnh đã liệt, cũng vẫn bị tạm thời nhốt ở trong tù.
Còn kết quả xét xử, hiện nay vẫn chưa có nhanh như vậy, ít nhất phải đợi một khoảng thời gian, nhưng luật sư nói với Đường Hạo Tuấn, Đường Mãnh không thoát được tội tử hình.