Long Phượng Tình Trường

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạc Khi bị tôi loạng choạng đẩy một cái, lập tức vươn hai tay ra đỡ lấy tôi. Trên mặt mang theo nụ cười đáng giận nhìn xuống. Tôi ngại nụ cười chướng mắt của hắn, cố dùng hết sức lực cả người đẩy ra, tiếc rằng ngực bị đau, cảm thấy cơn đau quằn quại đang truyền tới. Thân hình hắn cao lớn cường tráng, so với tôi pháp thuật lại ca hơn, tôi bị hắn ôm ngang lấy, đầu óc choáng váng, cũng không hiểu sao, đã bị đặt lên trên giường.

Hắn kéo chăn đắp kín người cho tôi, tôi cắn răng tức giận nhìn trờn mắt nhìn hắn, thấy hắn ko có phản ứng, chỉ cảm thấy chua sót khổ sở không nói ra được, lửa giận ngập trời, vươn ra nắm đấm đánh vài cái vào ngực hắn, lại cảm thấy hận không hiểu được, lúc đánh hắn, trong mắt đã rơi ra vài giọt nước mắt, trong mắt tràn ngập nước mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy mặt hắn đang nở nụ cười.

Đoán chừng tên Long Tam điện hạ này đầu óc bị hư, lại dễ quên rồi, thế mà bây giờ đánh không đánh lại, mắng cũng không mắng lại, chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười, chắc ở bên ngoài đã dụ dỗ được mấy vị tiên tử vui vẻ, nên muốn đem mấy chiêu trò đó ra dùng trên người tôi.

Tôi vừa rơi nước mắt tức giận ấm ức thầm nghĩ, nỗi oán hận rối rắm trong lòng, cảm chính mình cũng sinh ra cảm giác kinh ngạc, quả thật giống mấy oán phụ ở nhân gian.

Tôi đột nhiên đứng dậy, ngực đau giữ dội, một tay tôi che ngực một tay đẩy mạnh tay hắn ra, quát to: "Chân Long Tam điện hạ sao lại đạp lên nơi hèn mọn này, chạy đến viên Tín Phương của ta để làm gì?"

Hắn nhìn xung quanh một lúc, quay đầu cực kỳ vô tội nói: "Được nghe tin viện Tín Phương chính là nơi trắc phi của thái tử đang ở, thái tử điện hạ đưa nàng tới đây ở, có thể nói là hàm ý sâu xa."

"Ngay cả nó có như thế, có gì liên quan đến Long Tam điện hạ?" Tôi nói không suy nghĩ, một câu vẫn còn chưa hả giận, lại thêm một câu nữa: "Dù sao cũng không phải chỗ Thái tử phi của Long Tam điện hạ ở, chẳng lẽ còn trông ngóng ngài đến mở lời hay sao?"

Ý cười trên mặt hắn càng ngày càng sâu xa, một tay lấy cái khăn ở bên giường lau nước mắt cho tôi: "Nàng và ta đã quen biết nhau mấy ngàn năm, lại mang cái thân phận Tiểu Cữu Cữu, nhân duyên của Thanh Loan Tiểu Cữu Cữu phải quan tâm, không được sao?"

Hắn không đề cập tới cái xưng hô "Tiểu Cữu Cữu" này thì tôi vẫn chưa cảm tháy khó chịu, ngược lại nhắc tới tôi cảm thấy vô cùng tuổi thân. Hồn phách của Long Tam điện hạ này có quen biết sâu xa với mẹ, thân thể hắn cũng coi như có mấy ngàn năm giao tình với tôi, bây giờ lại còn bị Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng không đáng tin của nhân gian, cũng không biết là sợi tơ hồng này tác quái gì mà trong lòng tôi như thế nào lại xem hắn như chỗ dựa, có thể là đã có kỳ vọng, ở điện Tước La bị hắn nói như thế một lần tích tụ trong lòng, lúc này lại thấy hắn mang cái danh tiểu cữu cữu ra dùng, trong lòng lại càng lạnh đến thấu xương.

Cuộc gặp gỡ năm đó, tôi ngây thơ không biết, có tình cảm với tên Long ngốc này cũng thôi, rất không dễ dàng trải qua mấy ngàn năm, cuối cùng cũng quên đi tình cảm đó. Nhưng giờ phút này trong lòng lại dâng lên hoang mang nhất thời trong lòng tôi cảm xúc nhấp nhô, chẳng lẽ nguyên nhân nằm ở sợi dây tơ hồng, bất giác lúc này tôi đối với hắn rễ tình đã đâm sâu?

Bởi vậy khi hắn mở miệng chúc mừng hôn sự của tôi với thái tử điện hạ, trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc không biết tên?

Hắn mang cái danh Tiểu Cữu Cữu tới quan tâm tôi, tôi lại không thể tiếp thu, muốn đánh cho hắn một trận để hả giận?

Không, cho dù có đánh hắn cũng không thể hả giận. Tôi chỉ giận —— chỉ giận hắn giả dối cho qua với tôi như vậy, không chịu nói một câu thật lòng với tôi. Không chịu mở miệng nói một câu: Thanh nhi, trong lòng ta có nàng.

Hoặc là, lúc này có tình nguyện ở bên cạnh ta?

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, mắt phượng nhẹ lưu chuyển, chân mài mái tóc đen nhánh, trời sinh như đã biết cười, áo mang đai ngọc lộng lẫy, tóc đội kim quan, đúng là một nam nhân dịu dàng đẹp đẽ. Ở càng lâu bên cạnh hắn sẽ càng quên đi những việc sâu sắc của hắn, chỉ nhớ rõ hắn có rất nhiều tật nhỏ.

Hắn dễ quên, miệng lưỡi trơn tru, co đôi khi lại lạng lẽo như băng sương, bị lão Nguyệt Lão hồ đồ buộc dây tơ hồng cùng tôi. Nhưng là, mỗi khi nhớ tới những việc này, cuối cùng tôi cũng nhớ tới các mặt khác một chút.

Gặp lại ở Đông Hải, về sau làm bạn mấy ngàn năm, thề sống chết bên nhau ở núi Nữ Sàng, bất đắc dĩ phải ly biệt ở thành San Hô, cho tới bây giờ bất giác tôi đã coi hắn như người thân, trong lòng không ngờ lại dâng lên thèm muốn nhớ nhung, muốn hắn làm một người bạn càng thêm dịu dàng, cẩn thận che chở, thề sống chết theo tôi.

Tôi. . . . . . .Tôi . . . . . . .Tôi nắm chặt hai tay mình, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt hoang mang, phía sau lưng cảm thấy lạnh lẽo, vậy mà đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, làm ướt hết cả áo.

Nếu như hắn không như ý tôi, vậy tôi phải làm thế nào cho phải?

Lúc trước tôi bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ cười đáp lại mấy lời nói lạnh nhạt, sớm đã tạo thành thói quen một mình đối mặt với mưa gió, một mình gánh vác. Hiện giờ đã tập thói quen khác, gặp chuyện luôn luôn có hắn bảo vệ hết sức, sẽ dạy tôi cách làm sao để thoát thân, mà lại sinh ra sự đâu lòng khó mà bỏ qua.

Có thể hắn thấy tôi dáng vẻ ngốc như vậy, thế mà thu lại ý cười, lẳng lặng nhìn tôi, đưa tay ra, chậm rãi lau sạch những giọt nước mắt trên mặt tôi, từng chút từng chút, cực kỳ nhẹ nhàng.

Tôi không biết có sự can đảm từ đâu tới, bỗng nhiên muốn ích kỹ giữ chặt sự dịu dàng này, không muốn lại buông tay. Dù cho hắn có rất nhiều tật xấu, từ lâu tôi đã quen rồi. Thừa lúc hắn thu tay về, đột ngột đưa tay ra nắm lấy tay hắn, lắp bắp mở miệng nói: "Ta. . . . . . .Ta không cần ngài làm Tiểu Cữu Cữu của ta."

Trong mắt hắn chợt lóe lên tia kinh ngạc, trong lòng tôi bỗng nhiên rất bình tĩnh, lại còn rõ ràng nói liên tiếp không ngừng: "Tuy hồn phách của ngài trước kia có đoạn tình nghĩa cũ với mẹ ta, nhưng với thân thể là Đông Tam thái tử này, bởi vậy ngài không cần lấy thân phận Tiểu Cữu Cữu tới đàn áp ta."

Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Ta lấy thân phận Tiểu Cữu Cữu tới đàn áp nàng lúc nào?"

Tôi bướng bỉnh quan sát mắt phượng hắn chặt chẽ, nơi đó hiện lên một gương mặt trắng xanh, nhưng hai tròng mắt phát ra ánh sáng, thoáng chốc có chút run run, tôi đúng là vẫn còn quá khẩn trương, từ khi sinh ra đến giờ mới có loại cảm xúc thèm muốn nhớ nhung, cũng không biết là nên hay không nên.

"Ta không cần ngài làm Tiểu Cữu Cữu của ta, ta muốn ngài làm phu quân của ta!"

Tôi nắm lấy tay hắn, cảm thấy đã suy nghĩ tốt, cho dù hắn sẽ rút tay lại, hay trên mặt hắn sẽ hiện lên tia chán ghét, cũng cần phải thử đánh cược một lần, tốt nhất là có thể làm hắn rung động, để thỏa mãn tâm nguyện của tôi.

Hắn đờ ra mà ngẩn ngơ, vậy mà chưa từng rút tay về, trên mặt cũng chưa từng lộ vẻ chán ghét, trái lại mắt phượng hình như có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, sáng như vì sao chợt hiện lên, hấp dẫn ánh mắt của tôi.

Hắn nói: "Nàng không sợ bệnh dễ quên của ta? Không ngại ta có nhiều tật xấu? Ta so với thái tử điện hạ, dù sao vẫn kém hơn nhiều."

Một bàn tay khác lặng lẽ đưa tới, nắm chặt tay của tôi.

Trong lòng của tôi lặng lẽ từng hồi tung tăng —— đây là hắn có chút buông lỏng rồi hả? Không ngờ lại đáp ứng yêu cầu của tôi sao?

"Thái tử điện hạ cho dù tót, đó là của Đan Y, có liên quan gì đến ta đâu? Nhưng nếu như hôm nay ngày không đồng ý với ta. . . . . . . Nếu như ngài không đồng ý với ta. . . . . .. . "

Hắn lại cười nói: "Nàng sẽ như thế nào?"

Trong đầu tôi xoay chuyển mấy vòng, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không nghĩ ra biện pháp tốt nào, trong lòng có chút lo lắng, không khỏi buột miệng nói ra: "Nếu như ngài không chịu làm phu quân của ta, về sau cũng đừng mơ tưởng làm phu quân của mấy vị tiên tử khác! Tất nhiên ta sẽ không để cho ngài được ôm người đẹp về như mong muốn!"

Đột nhiên hắn bật cười to sảng khoái, đưa hai tay ra ôm tôi vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai tôi nói: "Thanh nhi đã là mỹ nhân, như thế nào ta lại muốn ôm người khác? Nàng đồng ý cho ta ôm, đã may mắn lớn nhất của ta rồi!"

Tôi giãy giụa hai cái, vùng ra từ trong ngực hắn, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngài cũng không được hối hận!"

Hắn cuối đầu cười than một tiếng: "Vốn nghe được chuyện hôn sự của nàng với thái tử điện hạ, trong lòng ta như muốn bốc lửa, nào biết được có thể nghe được này nói lời này? Nếu bởi vì hắn ta đính ước mới có thể nghe được này nàng nói lời này, thì cho dù nàng được đính ước mười tám lần ta cũng không ngại, chỉ cần sau cùng nàng vẫn ở chung một chỗ với ta."

Tôi "Phốc" một tiếng cười thành tiếng. Nói hắn không thể làm việc cỏn con cũng thật không giả, mặc kệ là thần tiên hay người phàm, thì đính ước một lần là đủ rồi, nào có ai đính ước mười lần đâu?

"Nghe được có người nói Đông Hải Long Tam thái tử là con rồng ngốc, quả thật không sai, đính ước cũng không phải trẻ con mời rượu cho gia gia, lại mười lần hay tám lần?"

Hắn hôn lên trán tôi một cái, cười nói: "Cho dù ta có ngốc, chỉ cần nàng không ghét bỏ là tốt rồi." Lại kéo tôi ôm vào trong lòng lần nữa, đặt cằm dựa vào vai tôi, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn thở dài: "Ta có nằm mơ cũng không mơ thấy tình cảnh thế này, Thanh nhi vậy mà nàng cầu hôn ta."

Lúc trước luôn lo lắng việc này không yên, tôi lúc này lại cảm thấy xấu hổ, trên trán cả mặt sau tai tất cả đề nóng như lửa đốt, lúc nãy lại lại nói chắt như đinh đống cột cắt đứt quan hệ, đường ai náy đi, nhưng mà giờ khắc này lại cầu hôn hắn. . . . . . . Tôi vậy mà lật lọng với hoàn cảnh lúc nãy như vậy.

Thế mà, trong lòng ngọt nào kỳ lạ, ngọt ngào đến mức không kiềm chế được, giống như trong lòng có một người nho nhỏ đang không ngừng tự ca tự múa, chim loan thuộc dạng tự mình ca hát và dùng kỹ thuật múa của mình để phụ họa, cái người nho nhỏ mặc áo dài xanh ở đáy lòng tôi vẫn không để mắt, nhưng lòng vẫn trần đầy vui mùng thận thái tung bay trong thâm tâm đắc ý đến không ai bì kịp.

Hắn cuối đầu nói: "Thanh nhi đang suy nghĩ gì thế?"

"Áo choàng màu xanh của ta không được bát mắt lắm." Tôi lẩm bẩm nói, có vài phần tiếc nuối.

Hắn nắm hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi cười nói: "Áo choàng xanh của nàng màu sắc rất đẹp, màu sắc như như mây như khói, sao mà nhưng cái màu sắc xinh đẹp tục tằng kia có thể so sánh?"

Tôi thấy vẻ mặt của hắn hoàn toàn không phải giả bộ, lại lẩm bẩm nói: "Nhưng là Đan Y. . . . . " Trên núi Đan Huyệt ai ai cũng nói Đan Y xinh đẹp vô song, cứ nghe như thế, sau cùng đến ngay cả tôi cũng tán thành lời khen đó.

Hắn cười nhẹ một tiếng: "Đan Y là con gái của thủ lĩnh Điểu tộc, mỗi một lời khen tặng đều là nịnh bợ, không nói nàng ta xinh đẹp chẳng lẽ nói nàng ta xấu? Nếu theo như xem xét của ta, vẫn lá Thanh Nhi đẹp hơn một chút, sảng khoái không kiềm chế được, quần áo màu xanh xinh đẹp, như bầu trời trong sau cơn mưa, làm cho người ta vui mắt."

Trong lòng tôi rắt đắc ý, khóe môi nhịn không được mà vươn lên, vui sướng tràn đầy trong lòng.

Phù Sinh Như Bình, tôi muốn nắm trong tay thật chặt, muốn nắm người này thật chặt, tất nhiên tôi muốn trong mắt hắn cảm thấy tôi là đẹp nhất tốt nhất, mà không phải đưa mắt ra nhìn ngó xung quanh, nhìn những tiên tử đẹp hơn so với tôi càng tốt.

Tôi ho khan một lúc, thản nhiên nói: "Tuy ngài có phần ngu ngốc, lại có trí nhớ không tốt, ai ai cũng ghét bỏ, ta cố mà chịu, để hợp với ngài một khoảng thời gian vậy."

Hắn đưa tay xuống nách tôi cù một cái, thấy thế tôi vội trốn ra sau, hắn lại giơ lên móng rồng uy hiếp tôi: "Sao chỉ hợp một khoảng thời gian phải là hợp cả đời?"

Cả đời?

Cả đời dài bao nhiêu, ai biết được?

"Đương nhiên là cứ tiến về phía trước thôi." Tôi được như ý mà cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio