Long Tế Chí Tôn

chương 435: không phân phải trái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tướng quân thủ thành kia dẫn đoàn người đến phủ Thành chủ.

Nhìn mọi người qua lại trên đường sắc mặt vàng vọt, dáng vẻ chưa hoàn hồn, đến tên tiểu tốt đi cùng cũng tỏ vẻ khinh miệt.

Chỗ nhỏ nhoi đúng là chỗ nhỏ nhoi, đâu được như những người đến từ thành lớn giống bọn họ.

Chưa đến một khắc họ đã đến phủ Thành chủ.

Viên Thiên Cương vốn tưởng sau trận đại chiến, mọi người của phủ Thành chủ sẽ bỏ ông ấy mà đi, nhưng sự thật lại không phải vậy.

Ông ấy dựa vào năng lực của mình, được tất cả mọi người công nhận.

Điều này cũng khiến Viên Thiên Cương thở phào nhẹ nhõm.

“Bẩm Thành chủ, bên ngoài… có người của phủ Diêu Quang đến, nói muốn gặp ông!”

Một đệ tử nhà họ Viên vội vàng bước tới.

Lần này phủ Thành chủ tổn thất nặng nề, chẳng còn cách nào khác, Viên Thiên Cương chỉ đành đưa các đệ tử nhà họ Viên đến làm tùy tùng.

Cái gì?

Người của phủ Diêu Quang đến?

“Có biết bọn họ là ai không?”

Đệ tử kia lắc đầu: “Không ạ, bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa tu vi còn rất cao, e là không có ý tốt!”

Viên Thiên Cương thầm kinh hãi, thành Vô Úy chỉ là một nơi xa xôi, tuy thuộc phạm vi quản lý của phủ Diêu Quang, nhưng mấy chục năm nay cũng chẳng ai quản, lần này cử người đến làm gì vậy?

Viên Thiên Cương nghĩ một lát rồi nói: “Mời người vào đi”.

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng cãi vã.

“Phịch!”

Một binh lính canh cửa lập tức bị cương phong đánh cho ngã xuống đất: “Hừ, không biết tự lượng sức, dám cản đường bọn ta, còn không mau cút đi!”

Trương Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu bước vào.

“Ông chính là người gan to bằng trời, mạo nhận chức Thành chủ đúng không?”

Trương Nguyệt Minh đánh giá Viên Thiên Cương, trong mắt tỏ vẻ khinh thường: “To gan lắm, cũng chỉ là một tặc tử Quy Chân trung kỳ mà cũng dám chiếm vị trí Thành chủ, ông… ông muốn chết à?”

Hắn nói xong liền phóng khí thế của Ngưng Đan trung kỳ ra.

“Ầm!”

Viên Thiên Cương cảm thấy một luồng áp lực rất lớn, đầu gối nhũn ra, lập tức quỳ xuống đất.

Sức mạnh lớn đến mức sàn nhà vỡ nát, đầu gối ông ấy lún sâu hẳn xuống.

“Các người… rốt cuộc các người là ai?”

Trán Viên Thiên Cương đổ mồ hôi to bằng hạt đậu, sau lưng thì thấm ướt mồ hôi lạnh.

Mạnh quá, người thanh niên này thực sự là mạnh quá, khiến ông ấy có cảm giác còn mạnh hơn cả Ninh Thiên Hùng.

Hơn nữa còn vô cùng ngang ngược.

“Đồ nhà quê này, tôi là Đạo tử Trương Nguyệt Minh của Hình Luật Ti phủ Diêu Quang, lần này đến để quản lý hình luật ở thành Vô Úy”.

Trương Nguyệt Minh kiêu ngạo đáp.

“Nếu đã là người của phủ Diêu Quang thì tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Viên Thiên Cương đỏ mắt nói.

“Tặc tử này, tôi hỏi ông, chức Thành chủ này của ông đã được Phủ Đài đại nhân phủ Diêu Quang công nhận đồng ý chưa?”

Trương Nguyệt Minh rút đoản kiếm ra, trong mắt nổi lên sát ý: “Tôi cho ông chết được nhắm mắt nhé, chiếm đoạt chức vụ Thành chủ không khác gì mưu phản, là tội tru di cửu tộc ở quốc triều, ông đi chết đi!”

Đúng lúc hắn chuẩn bị giơ kiếm chém xuống đầu Viên Thiên Cương thì Viên Tuyết Phi đến nơi: “Đừng làm bố tôi bị thương!”

“Soạt!”

Thanh kiếm lạnh lẽo phi ra, loại tấn công trình độ này đối với Trương Nguyệt Minh chỉ là gãi ngứa.

“Được lắm, được lắm, còn dám đánh lén nữa, hôm nay không giết hết các người, Trương Nguyệt Minh tôi…”

Hắn chỉ nói được một nửa, những lời sau đó không thể thốt ra nổi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm Viên Tuyết Phi, nuốt nước miếng, cô gái này thật là xinh đẹp, không ngờ thành Vô Úy nho nhỏ lại có cô gái đẹp như tiên thế này.

Không đúng, cô ta gọi tặc tử này là bố, không ngờ tặc tử này lại có cô con gái xinh đẹp như vậy.

Cho dù ở phủ Diêu Quang, hắn cũng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp nhường này.

Không chỉ hắn mà những người phía sau cũng nhìn không chớp mắt.

Chu Phục Ma, Lý Trường Không, Kỷ Nguyên… cũng không ngoại lệ.

Chỉ đáng tiếc mỹ nhân thế này lại là giặc!

Trương Nguyệt Minh cười lạnh lùng, đẹp thì sao chứ, vẫn phải chết thôi. Đương nhiên, cô gái xinh đẹp thế này, trước khi chết còn có thể giam vào thiên lao, hưởng thụ cái đã.

“Tuyết Phi, con mau đi đi!”

Viên Thiên Cương hai mắt đỏ ngầu, những kẻ này không phân rõ phải trái trắng đen, vừa đến đã đòi đánh đòi giết, ông ấy thậm chí còn không có cơ hội giải thích.

Đây đâu phải quan trên làm việc, rõ ràng là còn ác hơn cả ma quỷ.

“Con không đi!”

Phi kiếm của Viên Tuyết Phi dễ dàng bị đánh bay, trong lòng cô ấy biết ngay những người này không phải hạng tầm thường.

Nhất là khí thế bao quanh người bọn hắn, vô cùng đáng sợ.

Lý Trường Không thấy Viên Tuyết Phi lao tới, lấy một chiếc vòng tròn ở thắt lưng ra, ném tới.

Chiếc vòng đột ngột lớn hơn gấp mấy lần giữa không trung, trói chặt lấy Viên Tuyết Phi.

Vô Định Phi Hoàn này là bảo khí cực phẩm, nhưng dùng để trói buộc tu sĩ Quy Chân nho nhỏ thì vẫn dư sức.

Viên Tuyết Phi bị trói lại, lập tức mất khả năng hành động, ngã xuống đất, trở thành con dê để mặc người ta giết thịt.

“Anh Trương, lão tặc này tu vi thấp, có thể chiếm đoạt được chức Thành chủ chắc chắn còn có người giúp!”

Lý Trường Không nói.

“Không đúng, tôi ngửi thấy mùi của yêu quái ở đây!”

Chu Phục Ma như gặp phải đại địch, rút Hàng Ma Đại Kiếm ở sau lưng ra.

Mùi kia rất nhạt, nhưng khí tức rất mạnh, chắc chắn là yêu quái Ngưng Đan.

Hắn chĩa mũi kiếm vào cổ Viên Thiên Cương, đứng từ trên cao nhìn xuống ông ấy: “Ngoan ngoãn khai đồng bọn của ông ra đây, có khi chúng tôi sẽ tha cho ông một mạng!”

“Tao không có đồng bọn, đồng bọn ở đâu ra chứ?”

Viên Thiên Cương vô cùng tức giận: “Đám chúng mày ỷ mình cao siêu, còn không cho tao cơ hội giải thích, chúng mày làm vậy thì khác gì yêu ma chứ?”

Trương Nguyệt Minh nổi giận: “Chán sống chắc!”

Hắn lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện một thanh roi sắt, đây là linh khí bản mệnh của hắn, không biết đã có bao nhiêu tội phạm bị đánh chết dưới chiếc roi này.

“Đét!”

Hắn quất mạnh một cái, Viên Thiên Cương lập tức da tróc thịt bong, máu tươi xối xả.

“Tôi hỏi ông lần nữa, đồng bọn của ông đâu?”

“Tao không có đồng bọn!”

Viên Thiên Cương kêu lên: “Đám ma quỷ không phân rõ phải trái này, lúc thành Vô Úy gặp phải Bão thú lớn thì chúng mày đang ở đâu? Chúng mày là cái thá gì, nếu không nhờ tao dẫn dắt dân chúng thành Vô Úy ra sức chống lại Bão thú thì nơi này đã thành một vùng đất chết rồi!”

Ông ấy thầm hận, hận bản thân mình có thực lực quá thấp.

Ông ấy không muốn liên lạc với phủ Diêu Quang chắc?

Chẳng qua đúng lúc Bão thú tràn tới, đường sá bị bầy thú chiếm mất, ông ấy liên lạc kiểu gì?

Hơn nữa, ông ấy chống được Bão thú, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ.

“Mồm miệng sắc bén lắm, vẫn còn dám cứng miệng!”

Trương Nguyệt Minh chẳng thèm quan tâm nhiều đến vậy, Viên Thiên Cương chiếm đoạt chức Thành chủ thì chính là phạm tội.

“Đét đét đét!”

Hắn quất liền mấy chục roi, khiến Viên Thiên Cương da tróc thịt bong, toàn thân đầm đìa máu.

“Đừng đánh nữa, các người đừng đánh nữa”.

Viên Tuyết Phi nước mắt giàn dụa.

“Bố tôi là anh hùng, là anh hùng cứu thành Vô Úy, các người không thể đối xử với ông ấy như vậy được!”

Tuy lúc sau là Trần Dương ra tay, nhưng nếu không có Viên Thiên Cương, thành Vô Úy đã bị phá từ tối hôm đó rồi.

Đâu chống được đến ngày hôm sau.

Viên Thiên Cương sức cùng lực kiệt vì thành Vô Úy, tại sao lại bị những người này đối xử như vậy chứ?

“Tôi hỏi ông lần cuối, đồng bọn sau lưng ông rốt cuộc là ai?”

Viên Thiên Cương đáp: “Tao… tao không có đồng bọn… không có…”

Đúng lúc này thì Mai quản gia chạy đến, ông ta cầm thanh bảo kiếm trắng lòa bước từ hậu đường ra.

“Thả lão gia tiểu thư ra, nếu không hôm nay chúng mày sẽ phải chết hết!”

Mai quản gia trong lòng sợ hãi, tất cả sự can đảm của ông ta đều nằm ở thanh bảo kiếm trong tay.

Chỉ đơn giản vì thanh bảo kiếm này là Trần Dương tặng ông ta.

Ông ta nhớ đến lời Trần Dương nói, nếu gặp nguy hiểm thì hãy lấy thanh kiếm này ra, nó có thể cứu ông ta một mạng!

Bây giờ đúng là lúc nguy cấp.

Nhìn thấy Mai quản gia, bọn hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó thì cười lớn.

Một người hầu già cảnh giới Phản Phác, tay cầm một thanh đoản kiếm tầm thường, vậy mà cũng dám lên giọng ở đây?

Trương Nguyệt Minh cười đến đau cả bụng.

“Được lắm, tôi muốn xem xem rốt cuộc ông làm sao để khiến tôi…”

“Soạt!”

Hắn còn chưa nói xong, Mai quản gia đã vung bảo kiếm trong tay lên, kiếm khí mạnh mẽ bắn ra.

Trương Nguyệt Minh không kịp né tránh, trong lúc vội vàng đành phải đón đỡ, pháp bảo bản mệnh của hắn lập tức bị một kiếm chém đứt.

“Phịch!”

Pháp bảo có liên quan mật thiết đến chủ nhân, pháp bảo bị tổn thương thì chủ nhân chắc chắn cũng không may mắn tránh khỏi.

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O nhìn Trương Nguyệt Minh bay ra khỏi đại điện.

Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người biến sắc.

“Keng!”

Tất cả bọn hắn nhìn Mai quản gia như gặp phải đại địch.

Bọn hắn không ngờ một người hầu già thoạt nhìn chỉ ở cảnh giới Phản Phác này lại lợi hại đến vậy.

Một kiếm đánh bay Trương Nguyệt Minh thuộc Ngưng Đan trung kỳ, tuy có khả năng là đánh lén, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn ra chỗ lợi hại của ông ta.

Chu Phục Ma và Lý Trường Không nhìn nhau một cái, đều sẵn sàng tư thế chiến đấu.

“Lão chó chết, ông là tu vi Ngưng Đan chứ gì, đừng giả vờ nữa!”

Chu Phục Ma chĩa kiếm về phía Mai quản gia, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tao giả vờ?

Hắn đâu biết bản thân Mai quản gia cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ông ta không ngờ thanh bảo kiếm Trần Dương tặng mình lại lợi hại đến thế, có thể chém bay người kia chỉ bằng một nhát.

“Tao cảnh cáo chúng mày, bây giờ cút đi thì còn kịp đấy, đừng ép tao phải giết người!”

Mai quản gia cố ra vẻ bình tĩnh nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio