Long Tế Chí Tôn

chương 566: đả thông động thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngũ Hành kiếm ý viên mãn, Lôi Đình kiếm ý viên mãn, Âm Dương kiếm ý bảy phần, Sát Lục, Cực Thống, Phong Ấn… Mấy chục loại kiếm ý hợp lại thì kiếm quang của Trần Dương khủng khiếp đến mức nào chứ?

Từng tầng kiếm ý quấn quanh bao bọc, bất ngờ chém bay thần thông Vật Đổi Sao Dời.

Bất kể là thần thông nào cũng có cực hạn, ví dụ như thần thông kiếm của Trần Dương đã vượt quá cực hạn thần thông.

Thần thông kiếm ẩn giấu dễ dàng chém bay pháp thân của Hóa Vũ đạo quân, không còn chút sức chống cự nào.

Một sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống đất, mọi người vây xem bên ngoài đều há hốc miệng.

Sau đó là tiếng kêu kinh thiên động địa.

“Sao có thể thế được?”

“Bắc Dương Đạo chủ chém bay cả pháp thân của Tông chủ!”

“Đây là thần thông gì vậy, mạnh quá thể!”

Hóa Vũ đạo quân cũng hơi choáng váng: “Không ngờ thằng nhóc này còn là kiếm tu?”

Hồn - pháp - thể - kiếm?

Cùng tu 4 đạo, hơi khủng khiếp đấy!

Thằng nhóc này là quái thai từ đâu đến vậy?

Trần Dương nhảy xuống sàn đấu, tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt sùng bái, thắng 500 trận liên tiếp, lên đỉnh đứng đầu!

Về sau còn ai khác nữa không thì không dám nói, nhưng chắc chắn anh là người đầu tiên từ xưa đến nay.

Đánh từ số 1 áp chót lên số 1 đứng đầu, đúng là quá trâu bò!

“Sư tôn, bây giờ chúng ta là đạo thống đứng đầu của Tử Hỏa Tông sao?”

Mèo mập nhảy ra, vẻ mặt kích động, còn vui hơn lúc làm nhà cái kiếm được mấy triệu.

Các đệ tử khác cũng vậy, kiếm nguyên thạch chỉ để duy trì việc tu luyện cho các đệ tử trong môn, so với vinh quang của sơn môn thì những thứ khác chẳng là gì cả.

Đây cũng là điều mà Đạo chủ các đạo thống khác ngưỡng mộ, Chân Thần Đạo trên dưới đồng lòng, cực kỳ đoàn kết.

Tu vi thực lực của đệ tử thì tăng vọt như thổi bóng bay.

“Coi là thế đi”.

Trần Dương gật đầu: “Chúng mày nhớ là không được kiêu ngạo, nhất định phải giữ vững tâm nguyện ban đầu của mình, phấn đấu tiến lên”.

“Vâng, thưa sư tôn!”

Tất cả các đệ tử của Chân Thần Đạo đồng thanh hô.

Nhìn bọn chúng, Trần Dương cũng cảm thấy rất được an ủi.

Chân Thần Đạo từ không đến có, có thể đạt được vinh quang như ngày hôm nay đều là nhờ mọi người trên dưới sơn môn cùng nhau cố gắng.

Những đệ tử này cũng rất nỗ lực, tông môn nói là 3 năm, nhưng bọn chúng chỉ dùng thời gian nửa năm để hoàn thành toàn bộ mục tiêu, hơn nữa còn vượt xa.

Anh đến trước mặt Hóa Vũ đạo quân: “Cảm ơn Tông chủ nương tay!”

Thắng thì thắng nhưng cũng phải nể mặt người ta chứ nhỉ?

Hơn nữa lúc vừa xuống sàn đấu, nghe tiếng bàn tán của các đệ tử, cuối cùng anh cũng biết người trước mặt mình này là ai.

Cũng trách Trần Dương ngoài việc tu luyện thì chỉ chiến đấu, anh không có hứng thú với những việc khác của Tử Hỏa Tông.

Kết quả anh vào tông lâu như vậy mà đến đạo hiệu của Tông chủ cũng không biết.

“Tôi hỏi cậu, cậu có phải là kiếm tu không?”

Hóa Vũ đạo quân mắt sáng như đuốc nhìn anh.

Trần Dương sững người, sau đó gật đầu.

“Nếu không phải là tôi thì chắc là cậu không định dùng kiếm chiêu đâu nhỉ?”

“Tông chủ tu vi trác tuyệt, tôi chỉ có thể dốc sức ứng chiến mới miễn cưỡng chống lại được chút!”

Hóa Vũ đạo quân thầm nghĩ tôi có ngu mới tin cậu, nhìn cái vẻ ung dung thoải mái của cậu xem, thế này mà bảo là dốc sức ứng chiến à?

Ông ấy biết con át chủ bài thực sự của thằng nhóc này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Nhưng người ta đã nói vậy thì ông ấy cũng không thể đào tận gốc rễ lên để hỏi được. Ai chẳng có bí mật, Trần Dương có thể nói được nhiều như vậy đã là nể mặt ông ấy lắm rồi.

“Thua thì phải chịu”.

Hóa Vũ đạo quân ném cho Trần Dương một chiếc nhẫn trữ đồ: “Đây là tất cả điển tịch tông môn của Tinh Thần Đạo! À đúng rồi, tôi coi trọng cậu lắm đấy!”

Dứt lời, Hóa Vũ đạo quân rời đi.

Trần Dương nhìn chiếc nhẫn trong tay, cười hi hi: “Thực ra tôi cũng tự coi trọng bản thân lắm!”

Trở về Chân Thần Đạo, Trần Dương lập tức tuyên bố bế quan, các đệ tử cũng đã quá quen với việc này.

Phân thân thôi diễn vẫn đang lĩnh hội các thần thông đạo pháp khác, Trần Dương chỉ đành đích thân ra trận, lấy điển tịch của Tinh Thần Đạo ra, tập trung đọc.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Xem tròn nửa tháng thì Trần Dương mới đọc xong tất cả các điển tịch.

Sau đó là thời gian thôi diễn lên tới mấy tháng.

Rồi lĩnh ngộ mất nửa năm.

Ngày hôm nay Trần Dương bỗng thấy thấu suốt, phân thân của anh cũng đồng thời mở mắt.

Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cuối cùng cũng hoàn thiện, đạo diễn hóa thế giới cũng hoàn thành.

“Bụp! Bụp! Bụp!”

Thân xác Trần Dương tan rã sụp đổ, hóa thành một vũng máu thịt, sau đó lại dần dần nặn thành hình người.

Cứ thế lặp đi lặp lại chín lần, Trần Dương để lại phong ấn trong từng tế bào trên người mình, trích máu trùng sinh.

Đây là cảnh giới cao nhất của võ đạo.

Sau đó Trần Dương bắt đầu tu luyện lại Cửu Chuyển Kim Thân Quyết phiên bản hoàn chỉnh.

Chuyển thứ nhất, chuyển thứ 2, chuyển thứ 3, ba chuyển đầu anh mất 3 tháng, chuyển thứ 4 mất 3 tháng, chuyển thứ 5 mất nửa năm. Chớp mắt 2 năm đã trôi qua, nhưng thế giới bên ngoài mới chỉ qua 2 tháng.

Cửu Chuyển Kim Thân Quyết của Trần Dương bị kẹt ở đỉnh cao tầng thứ 7.

Cũng tức là thân xác đạt tới Uẩn Thần viên mãn, vô cùng rắn chắc.

Một sợi tóc cũng có thể chém đôi núi non, một giọt máu cũng có thể diễn hóa thành biển lớn.

Thân xác anh đã hoàn hảo đến cực hạn.

Anh khẽ siết nắm tay, dường như trong tay siết được cả không gian thực chất, đây chính là biểu hiện của việc thân xác đã mạnh đến cực hạn.

So với 2 năm trước, sức mạnh thân xác của Trần Dương đã tăng lên ít nhất gấp 3 lần.

Nếu bây giờ đánh tay đôi với pháp thân của Hóa Vũ đạo quân thì anh không cần dùng đến kiếm chiêu, chỉ dùng thân xác thuần túy cũng có thể đánh cho pháp thân tan xác.

Với sức mạnh thân xác của anh thì anh chắc chắn là vô địch trong cùng cảnh giới.

Anh lấy Xích Huyết Kiếm ra, mấy năm nay, Xích Huyết vẫn luôn ngủ say.

Nhưng nửa năm trước, Xích Huyết đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh dùng hết sức bình sinh chém mạnh vào tay.

“Keng!”

Mũi kiếm cắt vào tay Trần Dương, phát ra tiếng như kim loại va chạm.

“Tốt lắm, thân xác bây giờ của mình mới là thần khí thực sự!”

Nhập Xích Huyết vào người, Trần Dương nhìn thấy con nhãi ở trong tâm khiếu.

“Chớp mắt mà mày đã mọc được 16 cánh rồi?”

Tiểu Cổ nghe Trần Dương nói thì bay ra, vỗ cánh: “Trần Dương, bây giờ tôi đã đột phá yêu đế rồi! Hơn nữa còn là yêu đế cao cấp nữa cơ!”

Nó nói đầy vẻ khoe khoang.

“Mày đúng là sướng, tu luyện chỉ cần ngủ một giấc, hút máu là được”.

Trần Dương cười khổ, có những con đúng là ngưỡng mộ chết đi được, ví dụ như Tiểu Cổ, ngày ngày chỉ biết ăn uống rồi ngủ, chẳng cần quan tâm gì khác, nhưng vẫn lên được yêu đế cao cấp.

“Hi hi… cũng may có chủ nhân cung cấp vô hạn!”

“Biết là tốt, mày biết mày phàm ăn đến mức nào không?”

Trần Dương mỉm cười, nhưng anh không cảm thấy Tiểu Cổ là một đứa vô dụng ham ăn lười làm, bởi vì anh biết, nếu anh gặp nguy hiểm tính mạng, thì Tiểu Cổ sẽ dốc toàn lực, bất chấp tất cả giúp anh vượt qua khó khăn.

“Bây giờ mày cũng đã là yêu đế cao cấp rồi, cứ ở lì trong tâm khiếu của tao cũng phải là cách!”

Trần Dương xoa cằm: “Bây giờ mày có thể hóa thành hình người chứ?”

“Được ạ!”

Tiểu Cổ gật đầu, sau đó hóa thành một chàng trai trẻ hơn 20 tuổi.

Ấy vậy mà cũng có bốn năm phần giống với Trần Dương, rất giống anh em sinh đôi.

“Hóa ra đây chính là cảm giác biến thành người!”

Tiểu Cổ hít sâu một hơi, cởi trần chạy điên cuồng trong kiếm giới.

Chớp mắt nó đã biến mất khỏi tầm mắt của Trần Dương.

Tất cả kiếm giới đều nằm trong sự khống chế của Trần Dương, nên anh cũng không lo Tiểu Cổ sẽ gặp nguy hiểm gì.

2 phút sau, Tiểu Cổ quay lại: “Chủ nhân, tôi về rồi đây!”

Trần Dương lắc đầu, ngón tay điểm một cái, mặc cho Tiểu Cổ một bộ pháp y cấp thần khí: “Tao muốn để mày trở về châu Bắc Lô, bảo vệ Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, mày thấy sao?”

Tiểu Cổ nghĩ một lát: “Chủ nhân bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy!”

Nó là cổ trùng, trải qua cuộc tranh giết với vô số cổ trùng mới nên, trừ trung thành với Trần Dương, những cái khác đối với nó đều chẳng quan trọng gì.

“Được, đây là lệnh bài thân phận của mày, sau này mày chính là đệ nhất đại hộ pháp của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông”.

“Đây là nhẫn trữ đồ, bên trong có không ít tài nguyên pháp bảo, mày mang theo đi, chuyến này đường sá xa xôi, mày hãy làm việc cẩn thận!”

Tiểu Cổ theo anh bao nhiêu năm như vậy nhưng chưa trải qua chém giết gì, cũng phải thả nó ra ngoài để rèn luyện.

Chỉ có chiến đấu mới có thể khiến nó mạnh mẽ hơn.

“Vâng, thưa chủ nhân!”

“Mày đi đi, có chuyện gì cứ liên lạc với tao bất cứ lúc nào, cũng có thể liên lạc với các phân thân, hóa thân khác của tao!”

Trần Dương giống như một trưởng bối lắm lời, đang dặn dò con cháu mình chuẩn bị đi xa, nói ra đúng là cũng thấy giống.

Hai bên có liên hệ về tâm thần, đương nhiên Tiểu Cổ có thể cảm nhận được sự lưu luyến của Trần Dương.

Nó là một con cổ máu lạnh, nhưng lúc này dưới sự quan tâm của Trần Dương, nó cũng cảm thấy ấm áp.

“Chủ nhân hãy bảo trọng, tôi nhất định sẽ giữ vững sơn môn, chờ ngài trở về!”

Trần Dương cũng không từ chối, dặn dò thêm hai câu rồi tiễn Tiểu Cổ đi.

Thế đạo này thực ra cũng chẳng khác gì nuôi cổ cả.

Trần Dương mỉm cười, cũng không lo Tiểu Cổ sẽ gặp nguy hiểm gì. Nó là kẻ chiến thắng trong cuộc chém giết đồng loại, là sát thủ trời sinh, quy tắc cá lớn nuốt cá bé đã khắc sâu vào linh hồn nó.

“Được rồi, bây giờ có thể tập trung tu luyện được rồi!”

Trong mắt Trần Dương lóe lên ánh sáng, đặt một đống tài nguyên nguyên thạch bên cạnh.

Linh khí nồng đậm tràn ngập kiếm giới.

Khai mở thế giới động thiên.

Trần Dương quyết định bắt đầu từ tổ khiếu khó nhất.

Địa phong thủy hỏa là cơ bản để cấu thành vạn vật trên đời.

Vì ngày hôm nay, anh đã thôi diễn cả nghìn tỷ lần.

Nguyên thần kiếm cảm nhận được ý chí của Trần Dương, lập tức nhảy ra khỏi tổ khiếu, đến vùng dưới đồi thị.

Bất kể là nguyên thần hay thần niệm cũng có cùng gốc rễ.

Kiếm tinh trong không gian tổ khiếu vỡ vụn, 10 nghìn 799 huyệt khiếu còn lại cũng hơi run lên.

Đây là bước nguy hiểm nhất, nếu đi sai thì sẽ thua hoàn toàn.

Trong tổ khiếu bắt đầu trở nên trống rỗng, nếu không nhờ kiếm khí chống cự thì đã sụp đổ từ lâu rồi.

Đúng lúc này, sương mù u ám xuất hiện, phủ khắp hư không.

Một luồng gió thổi từ không gian u ám ra, kiếm khí nghiêng ngả, tổ khiếu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng chiếu sáng không gian hư vô, đó là… lửa!

Lửa mang lại hy vọng cho con người, là khởi nguồn của mọi nền văn minh. Cũng đúng lúc này, thế giới có ánh sáng và bóng tối, có lạnh và nóng.

Đốm lửa kia như hạt giống, cắm rễ thật chắc trong làn sương mù.

Bất kể gió có thổi thế nào thì nó vẫn sừng sững không tắt.

“Róc rách!”

Đúng lúc này, tiếng nước chảy vang lên, hơi nước màu xanh da trời sinh ra từ đất, đốm lửa lại càng mạnh hơn.

Bắt đầu hấp thu kiếm khí.

Cũng đúng lúc này, Trần Dương bóp nát 100 triệu nguyên thạch cực phẩm.

Linh khí nồng đậm được Trần Dương hút hết, đưa vào thẳng tổ khiếu.

“Ầm!”

Cũng chính luồng linh khí đó đã châm lên đốm lửa nhỏ này.

Mặt đất sinh ra, nước lửa giao hòa, khí đục chìm xuống, khí sạch nổi lên, thế giới huyệt khiếu vốn phải dựa vào kiếm khí mới có thể cố gắng duy trì đã trở nên ổn định.

Sau đó cùng với khí sạch ngày càng nhiều, nó dần mở rộng. Đây là lần đầu thế giới huyệt khiếu có khái niệm không gian.

Một trượng, hai trượng, ba trượng, bốn trượng!

Linh khí giảm mạnh với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Trần Dương đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng anh không ngờ nó còn tiêu hao nhiều hơn so với tưởng tượng của anh.

Mở rộng được 10 trượng thì linh khí đã cạn kiệt.

Anh lại bóp nát 300 triệu nguyên thạch cực phẩm.

Lần này Trần Dương nuốt luôn cả bột vụn linh khí, khiến mặt đất trở nên rắn chắc hơn.

11 trượng, 12 trượng… cho đến khi mở rộng được mấy trăm trượng, càng mở rộng thì linh khí tiêu hao càng nhiều.

Bởi vì mở rộng thêm được một trượng thì cả không gian sẽ lớn thêm một vòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio