Long Tế Chí Tôn

chương 589: ghẹo được cô em xinh xắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua mấy vòng sàng lọc, cuộc tranh giải diễn ra ngày càng kịch tính, những người còn sót lại đều là bậc thiên tài trong số các thiên tài, tinh anh trong số các tinh anh.

Từ vòng 500 người đến vòng 200 người, Ninh Diêu không chạm mặt Thần Nam, rồi từ vòng 200 người đến vòng 100 cũng vẫn vậy.

Nhìn thấy Thần Nam hết lần này đến lần khác có thể hạ gục đối phương chỉ trong một chiêu, anh ta càng tức giận. Cái thằng khốn nạn này, rõ ràng là mạnh như thế mà cứ tỏ ra ốm yếu.

Đóng kịch cho ai xem không biết?

Đã lọt được vào top 50 thì chắc chắn là những thiên tài ưu tú rồi.

“Quả nhiên hắn rất mạnh!”

Tống Khuyết liếm máu tươi trên khóe miệng.

“Kẻ này chắc chắn là đối thủ mạnh!”

Vương Đạc híp mắt nhìn Thần Nam, cho đến giờ Thần Nam vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, khiến cho người ta không đoán được giới hạn sức mạnh của cậu ấy là ở đâu.

“Trong mỗi giải thi đấu lại xuất hiện một vài thiên tài đến từ những phái tự do, nhưng tên Thần Nam này có vẻ mạnh hơn những đối thủ lần trước rất nhiều!”

Đàm Đài Minh Châu liên tục đảo mắt, trong lòng suy tính xem nếu như lát nữa thì đấu, thì phải tìm cách nào khiến cậu ấy gia nhập nhà Đàm Đài. Còn nếu như không đồng ý, thì đành phải ra tay thôi.

Vệ Chinh nhíu mày một cái, thần mạch trong cơ thể sôi trào, đây chính là sức mạnh bẩm sinh của hắn. Hắn sẽ tự động xù lông lên khi gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức.

“Không thể khinh thường kẻ này được!”

Thần Phong nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, anh ta có cảm giác dường như đã gặp người này rồi, cảm giác này vô cùng kỳ lạ, anh ta dám cam đoan là chưa từng gặp mặt, nhưng cặp mắt kia… thật sự là rất giống một kẻ địch ngày xưa mà anh ta rất ghét.

Anh ta không thích đôi mắt này, cho nên… nếu như có cơ hội đối mặt, nhất định phải móc đôi mắt của cậu ấy ra!

Cuộc so tài bước đến vào vòng 20 đối thủ mạnh nhất. Ninh Diêu cuối cùng cũng được thỏa ý nguyện đối đầu với Thần Nam.

Ninh Diêu trợn mắt nhìn, còn Thần Nam thì dửng dưng, nhìn có vẻ như chẳng thèm quan tâm.

“Chỉ cần bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, rồi chặt đứt cánh tay thối vừa chạm vào tôi, thì tôi sẽ tha cho cậu!”

“Thích thì đánh, đừng lắm lời như đàn bà thế!”

Nghe thấy vậy, hai mắt Ninh Diêu trợn trừng lên, giơ tay ra là một kiếm: “Thiên Phát Sát Cơ, Long Xà Khởi Phục, Nhân Phát Sát Cơ, Long Trời Lở Đất!”

Thần Nam khẽ cau mày, cảm giác lôi đài cấm không, uy lực trời đất vô cùng lớn đang uy hiếp, một luồng sát cơ vô cùng ác liệt nhắm vào cậu ấy.

Toàn thân nổi da gà

“Nhân Đạo Sát Kiếm, diệt!”

Thần Nam đưa hai tay ra chống đỡ, không gian bị linh khí trời đất phong tỏa bị phá vỡ trong nháy mắt, Nhân Đạo Sát Kiếm chém vào người cậu ấy, tạo ra âm thanh của kim loại.

“Keng, keng!”

Tia lửa văng khắp nơi, lưu lại vệt trắng. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng Thần Nam có truyền thừa của Ma Thần thượng cổ, hơn nữa còn tu luyện Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, sức mạnh thân xác hợp nhất. Vậy nên về độ cứng cáp hay sức mạnh của khí huyết đều viên mãn, thêm vào đó cậu ấy còn có Thần Ma Cốt chí tôn, trong nháy mắt có thể tăng lên mấy chục lần!

Đủ để chém chết bán Hóa Thần, ngay cả thân xác của cậu ấy cũng không phá nổi!

“Cái gì, chuyện này không thể nào!”

Mặt Ninh Diêu liền biến sắc.

“Thế giới này rộng lớn, không thiếu những chuyện lạ, chuyện gì cũng có thể, chỉ là do kiến thức của anh quá nông cạn mà thôi!”

Thần Nam nói: “Tôi với anh không thù không oán, tại sao lại nhằm vào tôi?”

“Cậu là ai mà tôi phải nhằm vào cậu cơ chứ?”

Sắc mặt Ninh Diêu đỏ gay lên, buộc tóc bị đứt, khiến tóc của anh ta bay lòa xòa xuống, tiếng nói đang từ trầm trầm chuyển thành vô cùng chói tai.

Vậy mà tưởng là một công tử môi đỏ răng trắng, ai ngờ lại mà một cô gái xinh xắn.

Thần Nam vốn dĩ cũng đã lờ mờ đoán ra, nhìn thấy bộ dạng của Ninh Diêu hiện giờ tuy rằng cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán cậu ấy.

“Ai kêu chị đóng giả nam làm gì, tôi đâu có biết chị là nữ kia chứ?”

Thần Nam nói tiếp: “Tôi chẳng may nhỡ tay sờ cái thôi mà, thích thì tôi cho chị sờ lại đây này!”

Cậu ấy cảm nhận được rằng con người Ninh Diêu không xấu, chỉ có tính tình thì hơi kiêu ngạo mà thôi.

Hơn nữa, vừa rồi đúng là cậu ấy… có lỡ tay chạm phải, như vậy thì đúng là sai rồi.

“Trời ơi, hóa ra là một cô gái à! Nếu nói vậy thì chẳng phải nãy anh tôi đã sờ vào…”

Thần Tử mặc dù còn bé, nhưng những gì nên hiểu thì cũng đã hiểu, những gì không nên hiểu thì cũng biết vài phần.

Khuôn mặt non nớt bỗng đỏ ửng lên.

“Thằng cha này… tốt số thật chứ!”

Người ở đại lục Thần Ma đều trưởng thành sớm, 13 tuổi kết hôn sinh con là chuyện thường. Thần Nam năm nay 12 tuổi, nên cũng tạm được rồi.

“Này cậu kia! Ai nói tôi muốn sờ cậu. Một là giờ tôi giết chết cậu, hai là cậu tự chặt cụt tay mình đi, cho cậu chọn đấy!”

Ninh Diêu giận dữ nói.

“Này, sao chị không biết điều chút nào hết nhỉ, rõ ràng là chị cản đường tôi trước mà, tôi sai chỗ nào?”

Thần Nam hừ một tiếng: “Muốn đánh thì đánh đi, đừng nói nhiều. Nếu như khả năng của tôi yếu kém, thì chị có đánh chết cũng được.”

Ninh Diêu tức giận vô cùng, trong tông môn không có ai dám thái độ như vậy với cô ấy.

Ai nấy đều nịnh nọt cô ấy, vậy mà hôm nay đụng phải Thần Nam. Cậu ấy không may sờ phải thì thôi cũng bỏ qua được, nhưng miệng lại còn bô bô ra như thế: “Được, nếu đã muốn chết đến vậy, thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu!”

“Thiên Sát Kiếm!”

Bảo kiếm trong tay Ninh Diêu bỗng nhiên giải phong ấn, một luồng khí tức vô cùng mạnh truyền từ thân kiếm ra, đó là… sức mạnh quy tắc.

Mặt Thần Nam cũng biến sắc, bảo kiếm trong tay Ninh Diêu lại là thần khí quy tắc, hơn nữa còn là thần khí quy tắc cao cấp.

Cô ấy có thể sử dụng sức mạnh của thần khí quy tắc trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, sức mạnh này còn vượt qua Uẩn Thần, nhất định ngang với Hóa Thần.

Thần Nam chống cự lại được sao?

“Anh, cố lên!”

Thần Tử cũng tỏ ra lo lắng.

Thần Nam nhíu mày, lấy một thanh Phương Thiên Họa Kích ra, thanh Họa Kích này tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố, khiến cho không gian trong lôi đài rung động.

“Đây là thánh binh!”

Có người tinh mắt liền hô lớn.

Thánh binh là gì, chính là pháp bảo cao cấp hơn thần khí quy tắc, cũng có thể gọi là thần khí pháp tắc.

Đây là pháp bảo siêu cấp mà chỉ có cường giả cảnh giới Thánh mới có thể luyện được, chỉ yếu hơn Chân Thần Binh một nước.

Nhưng mà bọn họ không đoán ra được, thanh Phương Thiên Họa Kích này không phải là thánh binh, mà là Chân Thần Binh!

Nhưng hiện giờ Thần Nam mới chỉ có thể phát huy được 1 phần nghìn sức mạnh!

Trên mặt Ninh Diêu hiện lên sự phẫn nộ, còn Thần Nam thì không biết phải làm sao. Có bóp một cái thôi mà phải đánh sống đánh chết với nhau sao.

Việc cậu ấy lấy Chân Thần Binh ra cũng là vì bất đắc dĩ.

Thật ra thì sau khi nhìn thấy Thần Nam lấy thánh binh ra, Ninh Diêu dường như tuyệt vọng, cô ấy sao có thể là đối thủ được.

Nhưng vì sự trong sạch của bản thân, nên cô ấy phải ra tay thôi!

“Linh Cơ Giảo Sát!”

Vô số linh cơ trời đất va chạm với nhau, hóa thành kiếm khí thiên sát thuần túy, một kiếm này thôi cũng có thể khiến cho Hóa Thần sơ kỳ cũng phải e dè đấy.

Nhưng Thần Nam thì không vậy!

Trường kích như rồng, luồng sáng lấp lánh khiến người ta kinh hãi.

Ngay cả không gian cũng xuất hiện vết nứt.

“Phá!”

Tất cả Thiên Sát kiếm khí đều bị vặn diệt, nhìn thấy sức mạnh vô địch kia chuẩn bị đánh thẳng lên người Ninh Diêu, trường kích của Thần Nam chuyển hướng, một sức mạnh cực lớn đánh lên màn sáng lôi đài.

“Đoàng!”

Màn sáng bảo vệ liền tan tành trong nháy mắt!

Luồng sáng của kích mang theo sức mạnh tận cùng sượt qua tóc của Ninh Diêu.

Thần Nam vừa vẫy tay, một nắm tóc liền rơi vào trong tay.

“Cắt tóc đổi mạng, ân oán giữa hai chúng ta tiêu tán, chị đi đi!”

Vẻ mặt Ninh Diêu vô cùng phức tạp, cô ấy nhìn Thần Nam: “Cậu đừng tưởng cậu làm như thế thì tôi sẽ cảm ơn cậu, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ tự tay báo thù!”

Nói xong Ninh Diêu nhảy xuống lôi đài, cũng không quay đầu lại.

Thần Nam cũng không nói năng gì, lẳng lặng nhìn cô ấy rời đi.

“Ha ha ha, ngon, ghẹo được cô em xinh xắn!”

Trên khán đài, một người đàn ông tay ôm thùng bỏng ngô, thích thú nhìn xuống dưới.

Người này chính là Trần Dương, mấy ngày trước anh đã đến đây, không ngờ châu Đông Thắng Thần còn có cuộc thi long trọng đến vậy. Ban đầu anh tính đến đây tranh giải để nâng cao danh tiếng của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, nhưng mà… sau khi anh cảm nhận được Diệp Thần cũng đến đây thì liền từ bỏ ý định này.

Thằng nhãi này cũng to gan lớn mật đấy, đi ra hành tẩu giang hồ lại dám để lộ liễu như vậy.

Cho dù Thần Nam và Thần Tử đã cải trang, nhưng vẫn khó thoát khỏi con mắt của anh.

Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, là phiên bản đơn giản của Tung Địa Kim Quang, ngay đến cả cái này anh còn nhìn ra cơ mà.

Nghe nói thằng nhóc này trở lại báo thù, hình như nhà họ Thần là một trong Thập Đại Chân Thần Gia Tộc của châu Đông Thắng Thần, quả nhiên là toàn thân toát lên vẻ khác người.

Anh thích xem những màn kịch như này, không đúng… chính xác là anh thích có những đệ tử như vậy.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Thần Nam sẽ đối đầu với Thần Phong, đến lúc đó nhất định sẽ lộ ra thân phận thật sự, nhà họ Thần chắc chắn sẽ không thể Thần Phong xảy ra chuyện, đến khi đó nhất định sẽ có những diễn biến thú vị.

“Số 6000 thắng!”

Nghe được trọng tài tuyên bố, trên quảng trường vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay.

Tuy nhiên, có nhiều người cảm thấy không phục.

Đây chính là thánh binh, chỉ có cảnh giới Thánh mới có thể sử dụng được.

Cậu ấy chỉ là một Uẩn Thần, đâu có tài đức gì mà dùng loại pháp bảo này?

Nhưng cũng có người đang đoán già đoán non rằng, Thần Nam là đệ tử của một tông môn lánh đời nào đó, nếu không thì sao có thể có thánh binh được kia chứ!

“Thú vị, quá thú vị”.

Đàm Đài Minh Châu che miệng cười, cô ta nhìn về phía gia tộc mình, lát nữa nhất định phải đánh với cậu ấy!

Nhưng rất nhanh sau đó, một tên người nhà đi đến bên cạnh nói nhỏ vào tai cô ta một câu, sắc mặt Đàm Đài Minh Châu trầm xuống: “Cái gì, Tống Khuyết?”

“Đúng vậy, cuộc tranh giải kế tiếp, chính là giữa cô và Tống Khuyết tiểu yêu vương!”

Đàm Đài Minh Châu nhíu mày.

Giờ phút này, bỗng từ một kẻ vô danh tiểu tốt, Thần Nam trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Thiên Hoa Loạn Trụy của Triệu Tiễn, cũng không thể chống lại nổi thần binh.

Cậu ta cảm thấy đố kỵ, bản thân rõ ràng là Thái tử của vương triều Bất Diệt, vậy mà vũ khí mạnh nhất trong tay cũng chỉ là thần khí quy tắc cấp trung, vậy mà thằng ranh này không biết từ đâu đến, lại nắm trong tay thánh binh, vậy rốt cuộc ai mới là Thái tử?

Rất nhanh, đã đến cuộc đấu của top 20, tiếp theo chính là cuộc chiến của số 20 và số 10.

Trận đầu, là Vương Đạc và một đệ tử của tông môn lánh đời, người này tên là Phượng Nhàn, tu vi Uẩn Thần viên mãn, có Ngũ Hành thần thể, sức chiến đấu phi phàm, đã từng đánh bại bán Hóa Thần, thậm chí còn không hề xuống sức sức sau khi đấu hàng trăm chiêu với đại lão Hóa Thần.

Một người là Man thần thể, một người là Ngũ Hành thần thể, đây là pha đối kháng giữa thần thể và thần thể.

Phượng Nhàn đạp lên lôi đài, vận chuyển Ngũ Hành thần thể, khí tịch Ngũ Hành vô cùng cuốn tới, sau lưng anh ta ngưng tụ Ngũ Hành Hhiên, ngũ hành tương sinh tương khắc, dường như vũ trụ lập lòe bất định.

“Thần thể chợt hiện ra, Ngũ Hành Thiên!”

“Ngũ Hành Thiên thì sao chứ!”

Vương Đạc cười lạnh một tiếng, kích thích huyết mạch Man thần trong cơ thể, một luồng khí tức lạnh lẽo phát ra từ người anh ta, trước mặt mọi người xuất hiện một bức họa.

Đó là đại lục Thần Ma hàng tỷ năm về trước, khi đó trên đại lục vẫn chưa có loài người, chỉ là một màn hoang vu lạnh lẽo, các loại dị thú chiếm cứ đại lục, một người khổng lồ tên là ‘Man’ vọt ra từ sâu trong núi, xua tan dị thú.

Trên người người khổng lồ kia tản ra những khí tức bất diệt, chỉ là khí tức được phát tán ra thôi mà có thể trấn áp vạn vật.

Chỉ ngón tay lên, vô số thế giới đều bị diệt vong!

Đây là bức họa Man Thần!

Mọi người bị nội dung bức họa làm cho kinh ngạc đến ngây người, đột nhiên người khổng lồ chỉ tay ra, Ngũ Hành Thiên bỗng rạn nứt trong nháy mắt.

Không hổ danh là Man thần thể, Ngũ Hành thần thể còn kém xa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio