Long Tế Chí Tôn

chương 596: cảnh giới thánh được thế thôi à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm!

Một nắm đấm nhẹ nhàng hạ xuống, nhằm thẳng vào Thần Đạo Thánh.

Quyền này dễ dàng đỡ được đòn tấn công của Thần Đạo Thánh.

“Ai vậy?”

Thần Đạo Thánh biến sắc.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, dẫn theo một cô gái nhỏ đáng yêu bước tới.

Người này không phải Trần Dương thì còn là ai chứ!

“Đại sư huynh!”

Diệp Thần ngây ra, sau đó mừng rỡ.

“Đến đánh nhau mà không nói với sư huynh tiếng nào, trong mắt cậu còn sư huynh là tôi không vậy?”

Nhìn như đang trách Diệp Thần, nhưng trên thực tế là bảo vệ anh ta, điều này khiến Diệp Thần vô cùng cảm kích: “Sư huynh, anh trăm công nghìn việc, việc nhỏ này tôi…”

“Được rồi, trông Tiểu Tử Nhi này!”

Trần Dương nói: “Chúng ta trước giờ không bắt nạt người khác, nhưng cũng không sợ bị người khác bắt nạt. Tiểu Nam Tử là sư điệt của tôi, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi, chính là chuyện của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông!”

Giọng nói dõng dạc, những người có năng lực ở đây gần như đều có thể nghe thấy.

Hàng Cổ Đệ Nhất Tông? Người của phái tông môn?

E là người này cũng phải cảnh giới Thánh nhỉ?

“Vâng, sư huynh!”

Diệp Thần gật đầu, dẫn Tiểu Tử Nhi lùi sang một bên.

Có Trần Dương thì chẳng khác nào có chỗ dựa.

Anh ta cũng không ngờ Trần Dương sẽ đến đây.

“Lẽ nào sư huynh biết mình đến đây, nên tới giúp mình?”

Nghĩ đến đây, Diệp Thần cảm thấy vô cùng cảm kích, có sư môn và sư huynh như vậy, đúng là phúc của anh ta.

Cổ Lão ở trong nhẫn cũng thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như tai qua nạn khỏi.

“Tiểu Diệp Tử, sau này làm việc phải nghĩ kĩ rồi hãy làm!”

“Tôi biết rồi, Cổ Lão!”

Diệp Thần đáp.

Lúc này Thần Đạo Thánh nhìn thấy Trần Dương thì trong lòng rất kiêng dè, người này khiến lão cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Đến cảnh giới này của lão thì không còn mấy người có thể khiến lão cảm thấy như vậy.

“Đây là chuyện riêng của nhà họ Thần tôi, tôi khuyên đạo hữu tốt nhất đừng nhúng tay vào, hậu quả cậu không gánh được đâu”.

Thần Đạo Thánh nói.

Trần Dương mỉm cười: “Muốn đánh thì cứ đánh, sao nhiều lời thế nhỉ?”

Anh biết đối phương sợ rồi, nếu không cũng không lắm lời với anh như vậy.

Thực ra thời gian này bế quan, anh vẫn luôn rất muốn tìm một đối thủ xứng tầm để thử nghiệm thực lực của bản thân.

Hóa Thần thì không ổn, anh vung một quyền là có thể đánh gục đối phương, bán Thánh thì… người ta không thù không oán với anh, hình như chọc vào người ta cũng không hay lắm.

Nhưng bây giờ có một người cảnh giới Thánh, có thù với nhà mình, trong lòng Trần Dương lập tức cảm thấy hào hứng, đây chẳng phải kẻ thù tự dâng đến cửa sao?

Chọn lão ta luôn đi!

Sắc mặt Thần Đạo Thánh rất khó coi, đối phương điềm nhiên như vậy, tu vi chắc chắn cũng là cảnh giới Thánh, mình mà không đánh thì chắc chắn sẽ bị các gia tộc khác chê cười.

Nhưng nếu đánh thì thắng thua cũng khó nói.

Chưa kể Thần Phong và Thần Nam vẫn đang đánh nhau, nếu mình rời đi, nhỡ Diệp Thần ra tay thì phải làm sao?

Tuy người này không bằng mình, nhưng chắc chắn lợi hại hơn bán Thánh bình thường.

Lão dùng thần niệm truyền âm, gọi ba tộc lão bán Thánh của gia tộc tới, có ba người bọn họ thì chắc chắn sẽ cầm chân được Diệp Thần.

“Chúng ta ra thiên ngoại!”

Thần Đạo Thánh sầm mặt xuống rồi lập tức biến mất.

Sức mạnh của cảnh giới Thánh vượt quá giới hạn của đại lục Thần Ma, nếu chiến đấu toàn lực, không gian không sụp đổ thì cũng vỡ nát hoàn toàn.

Kiểu gì cũng phải mất mấy trăm nghìn năm mới có thể khôi phục, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Ví dụ như linh cơ thiên địa hỗn loạn, không gian sẽ cắn nuốt rất nhiều linh khí.

Trần Dương bước một bước, cũng tới vũ trụ.

“Vệ huynh, áp trận giúp tôi!”

Thần chủ đương nhiệm nhà họ Vệ là Vệ Vô Tiễn đứng ở bên cạnh, ông ta là bạn thân của Thần Đạo Thánh, cũng có liên hôn nhiều thế hệ với nhà họ Thần.

Con gái ông ta cũng đã hứa gả cho Thần Phong.

Vệ Vô Tiễn đứng ở bên cạnh, áp trận cho Thần Đạo Thánh, nếu có vấn đề thì ông ta chắc chắn sẽ ra tay.

“Lại còn gọi người giúp nữa, đồ vô liêm sỉ”.

Trần Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhưng lẽ nào mỗi ông có người giúp, còn tôi không có sao?”

“Rẹt!”

Đúng lúc này, một người khổng lồ cao mấy trượng lao qua màng thai Thiên Địa, bay tới.

Người này chính là Ma Dương.

“Sao mày lại to thế này?”

“Aizzz!”

Ma Dương thở dài: “Sức mạnh tăng vọt, nhất thời vẫn chưa khống chế được!”

“Được rồi, áp trận giúp tao!”

Ma Dương gật đầu, chỉ đứng ở đó thôi, sức mạnh tản ra cũng khiến người ta phải sợ hãi.

Vệ Vô Tiễn cau mày, cảm thấy người trước mặt cứ như mặt trời, dường như trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp.

“Phổ Thông Nhất Quyền!”

Trần Dương không dài dòng, liên kết 30 nghìn động thiên, cũng chỉ có sức mạnh động thiên mới có thể đối đầu được với sự lợi hại thực sự của Thần Đạo Thánh. Dù gì thì 99 trùng quy tắc hay sức mạnh thân xác của anh vẫn chưa đạt tới giới hạn, không thể khiến Thần Đạo Thánh bị thương được.

Nhìn một quyền nhẹ nhàng này, Thần Đạo Thánh như nhìn thấy vô số động thiên đang nghiền ép về phía mình.

“Luân Hồi Thánh Quyền!”

Thần Đạo Thánh vội vàng ra quyền, khoảnh khắc đó, pháp tắc diễn hóa luân hồi, phạm vi triệu dặm xung quanh dường như trở thành một vòng luân hồi khổng lồ.

Khí tức luân hồi rợp trời bao trùm lấy Trần Dương, đây là sức mạnh của pháp tắc Luân Hồi.

Thần Đạo Thánh này trâu bò phết đấy, một quyền đã nuốt gọn Phổ Thông Nhất Quyền của anh.

“Nhận Chân Nhất Quyền!”

Khi tu vi đến một cảnh giới nhất định, Trần Dương cũng chẳng thèm dùng tới thần thông, chủ yếu là vì những thần thông đó chẳng xi nhê gì với Thần Đạo Thánh, nhưng anh vẫn yên lặng phóng ra 99 trùng đạo vận của mình, trong đó 45 trùng đạo vận hóa thành quy tắc, tạo nên một thế giới quy tắc kiên cố.

Ở đây có địa phong thủy hỏa, có sấm sét, có kiếm ý bất tận, trong chớp mắt đã hình thành một tiểu thế giới hỗn độn.

Sức mạnh của 60 nghìn động thiên chồng lớp lên nhau.

Không gian vũ trụ nổi lên từng tầng lớp sóng.

Nếu ở đại lục Thần Ma thì không gian đã bị vỡ nát không biết bao nhiêu dặm rồi.

Từ đó có thể thấy cảnh giới Thánh không thể phá vỡ được rào cản vũ trụ.

Thế giới quy tắc?

Thần Đạo Thánh cau mày, đối phương không phải cảnh giới Thánh sao?

Tại sao lại thi triển sức mạnh quy tắc?

Nhưng quy tắc này cũng hoành tráng đấy.

Đếm kĩ cũng phải mấy chục đạo quy tắc.

Những quy tắc này đan xen với nhau hình thành một mạng lưới thế giới vô cùng hung hiểm.

Lại thêm một quyền khí thế hung hãn, Thần Đạo Thánh lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát.

“Ầm!”

Nắm đấm đánh thẳng vào thế giới luân hồi của lão, thế giới luân hồi sụp đổ, vô số sinh linh đang ai oán.

Những sinh linh này đều do Thần Đạo Thánh đưa vào trong, cảnh giới Thánh được gọi là cảnh giới Tạo Vật, nhưng muốn tạo nên sinh mạng vẫn còn quá khiên cưỡng, chỉ có thể nói là bọn họ đã có khả năng tạo vật thôi.

Cho dù là Chân Thần cũng không thể tạo nên sinh mạng thực sự được.

Nhà lão là gia tộc Chân Thần, cho dù là ông tổ sơ khai cũng chưa làm được.

Muốn tạo nên vạn vật thì chỉ có cảnh giới Sáng Thế trên Chân Thần mới có thể làm được.

Một cú va chạm khiến triệu sinh linh bị tiêu diệt, nhưng Thần Đạo Thánh không sợ, ý nghĩa thực sự của thế giới luân hồi là luân hồi.

Những sinh linh này sau khi chết đi, trải qua thế giới luân hồi lại lần nữa luân hồi, nhưng lần luân hồi này không phải luân hồi về đúng mặt ý nghĩa, bọn chúng chỉ tồn tại dưới hình thức oán linh.

Oán khí càng mạnh thì thế giới luân hồi của lão sẽ càng mạnh.

Hiển nhiên Trần Dương cũng cảm thấy sự việc sai sai, khí luân hồi đang ăn mòn thân xác anh, cho dù đây không phải là luân hồi thực sự thì cũng mang sức mạnh của luân hồi.

“Nổ!”

Thế giới hỗn độn lập tức phát nổ, sức mạnh khi 45 trùng quy tắc và 54 trùng đạo vận phát nổ đủ để khiến Thần Đạo Thánh bị thương.

Sức nổ, sức hủy diệt vô tận khiến thế giới luân hồi bị hủy hoại quá nửa.

Trần Dương cũng nhân lúc này rút lui.

“Đây chính là sức mạnh thực sự của cảnh giới Thánh sao? Quả nhiên là mạnh!”

Đây vẫn chỉ là cảnh giới Thánh sơ cấp, thế còn cảnh giới Thánh trung cấp và cao cấp thì sao?

Rốt cuộc thế giới do sức mạnh của 9 đạo pháp tắc tạo nên sẽ khủng khiếp đến mức nào? Đó đã là thế giới thực sự về mặt ý nghĩa.

Nói cho cùng vẫn là thế giới động thiên vẫn chưa trưởng thành hết, nếu trưởng thành lên động thiên thượng phẩm hoặc là động thiên đỉnh cấp thì chắc chắn có thể chiến đấu một cách nhẹ nhàng.

“Người này nhìn tấn công có vẻ đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô tận, có thể làm bị thương gốc rễ của mình”.

Thần Đạo Thánh biết hôm nay đã gặp phải cao thủ: “Vệ huynh, giúp tôi một tay!”

Vệ Vô Tiễn vẫn đứng ở bên cạnh quan sát trận đấu, hai bên mới giao thủ mấy chiêu nhưng đã khiến ông ta phải kinh sợ.

Nhà họ Vệ có thần mạch thể, ông ta sở hữu 12 đường thần mạch, mỗi đường là một đạo vận, sau Hóa Thần sẽ là quy tắc, sau Thánh sẽ là pháp tắc.

Nghe có vẻ rất trâu bò đúng không?

10 nghìn năm trước ông ta đã thành công nhập Thánh, 10 nghìn năm sau trừ pháp tắc đầu tiên đã đại thành, 11 pháp tắc còn lại vẫn không có động tĩnh gì.

Hơn nữa càng về sau, muốn nâng cao lại càng khó hơn gấp mấy lần.

Ông ta đoán muốn pháp tắc đại thành thì có khi phải mất mất triệu năm.

“Linh Tê Nhất Chỉ!”

Sức mạnh pháp tắc vô cùng tận ngưng tụ thành một điểm, một điểm nhỏ đó ẩn chứa khí tức vô cùng khủng khiếp.

Vèo!

Đốm sáng vượt qua vũ trụ bao la, trong chớp mắt đã tới trước mặt Trần Dương.

“Ầm!”

Ma Dương đánh một quyền ra, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Khi vụ nổ tan đi, Ma Dương phủi bụi trên người: “Đối thủ của ông là tôi!”

“Chết đi!”

Anh ta cũng không áp chế sức mạnh thân xác nữa, hóa thành một người khổng lồ cao triệu trượng. Anh ta vươn bàn tay ra, vô số hành tinh, thiên thạch dọc đường đi bị nghiền thành bột mịn.

“Ầm!”

Chỉ một chưởng đã đánh Vệ Vô Tiễn bay xa mấy triệu dặm, không biết đã va nát bao nhiêu ngôi sao.

“Hự!”

Vệ Vô Tiễn nôn ra một ngụm máu, trong mắt tràn ngập vẻ kinh sợ: “Lấy lực chứng đạo? Cường giả lực đạo thuần túy! Sao có thể thế được!”

Linh cơ thiên địa ít ỏi, tu sĩ hiện giờ đã không thể lấy lực chứng đạo được nữa, cho dù có thể thì cũng cực kỳ khó, tu luyện khó hơn người bình thường cả ngàn cả vạn lần.

Lại thêm sự hoàn thiện của sức mạnh đạo vận, quy tắc, pháp tắc, bọn họ không thể nào phá vỡ được chiếc lồng giam này.

Trừ thời đại hỗn độn trước thời đại thượng cổ còn có thể xuất hiện cường giả lấy lực chứng đạo, hiện giờ gần như là không có ai nữa.

Bởi vì lúc đó linh cơ thiên địa dồi dào, thế giới vẫn chưa hoàn thiện, đến đâu cũng là lỗ hổng, vậy nên rất dễ tìm được đạo của mình.

Nhưng trải qua nghìn tỷ năm phát triển, đâu còn nhiều lỗ hổng để anh luồn qua được nữa?

Vậy nên hướng phát triển chính của tu sĩ hiện giờ chính là dung nhập thế giới, lấy thân hợp đạo!

Hoàn thành thiên đạo để mong công đức thành Thần!

“Lão tặc, là ông không làm được, chứ không phải tôi không làm được!”

Ma Dương nói đến đây, tay phải lần nữa căng lên, sức mạnh gấp nghìn lần khiến không gian vũ trụ cũng phải nứt ra.

Sau khi vắt kiệt tim Chân Ma, bản thể của Ma Dương đã là bán Thánh, lại thêm sự mạnh mẽ của phương pháp dung luyện, sức mạnh bán Thánh gấp nghìn lần không cần nghĩ cũng biết đáng sợ đến nhường nào.

Sức mạnh rợp trời khóa chặt lấy ông ta, đúng lúc này thì Thần Đạo Thánh ra tay.

Thế giới luân hồi đánh vào cánh tay Ma Dương.

“Ầm!”

Lập tức hất Ma Dương ra.

Cũng nhân lúc này, Vệ Vô Tiễn vội vàng tránh né.

“Vũ Trụ Toái Tinh Quyền!”

Ma Dương không dừng tay, sức mạnh vô cùng tận rót vào nắm đấm, một quyền này có thể đánh vụn một tinh cầu chục triệu dặm.

Thế giới luân hồn vốn đã vỡ nát, lúc này lại càng khó cứu vãn.

“Tất Sát Nhất Quyền!”

Trần Dương quát lớn một tiếng, 129 nghìn 600 động thiên trung phẩm liên kết với nhau, sức mạnh thế giới vô tận rót vào, 45 đạo quy tắc, 54 trùng đạo vận, các loại kiếm ý quấn lấy nhau.

“Chết rồi, mau chạy đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio