Chương 833 – Thánh nữ tới tận cửa Ôi, chuyện phía sau không kể thì bà con cũng biết rồi đấy. Bích Tiêu biết đời này mình không thể nào thoát khỏi tay Trần Dương nữa rồi. “Hứa rồi đấy nhé, sau này ta muốn ra ngoài du lịch đệ không được cấm cản ta đâu, ta không muốn làm chim lồ ng cá chậu”. Mặt Bích Tiêu đỏ ửng nói. “Yên tâm, đệ không cấm cản tỷ đâu”. Trần Dương vuốt mũi cô ấy. Đêm nay, Trần Dương cũng không dám “bung hết sức mình”. Ngày hôm sau, hai người còn đang ngon giấc thì đã nghe Ngưu Đại truyền âm vào: “Sư đệ, sư đệ… đệ ở đâu thế? Bên ngoài có một con bé xấu xí nào tới tìm đệ kìa!” “Sư đệ mau ra đây đi, bên ngoài có một con bé xấu xí tới tìm đệ này”. Ngưu Đại truyền âm khắp cả hậu viện. Kết giới này là kết giới một chiều, bên ngoài không nghe được bên trong nói gì, nhưng bên trong có thể nghe được động tĩnh ở bên ngoài. Chẳng mấy chốc Trần Dương đã bị gọi tỉnh. Nghe ông Phật sống Ngưu Đại truyền âm, Trần Dương ngơ ngác chẳng hiểu gì. Con bé xấu xí nào tìm mình? Bích Tiêu cũng tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Dương ngồi bên thì đỏ mặt, vội kéo chăn che cơ thể lại. “Chuyện gì đó? Sư huynh nói có cô gái xinh đẹp tới tìm đệ, có phải đệ đã dụ dỗ cô gái nào bên ngoài không?” Thẩm mỹ của bọn Ngưu Đại ngược hẳn với người thường, bọn họ nói xấu xí thì chắc chắn đó là cô gái cực kỳ xinh đẹp. Bọn họ mà nói xinh đẹp thì đó mới là cực kỳ xấu xí. Trần Dương khóc không ra nước mắt: “Đệ thề, ngoài việc thu nhận một thị nữ ra thì đệ không có người phụ nữ nào khác”. Bích Tiêu nhìn Trần Dương bằng ánh mắt dò hỏi, Trần Dương thật sự bất lực, có phải từ con gái biến thành phụ nữ thì đều sẽ như thế này không? “Dậy ra xem thử”. Trần Dương vội mặc quần áo, Bích Tiêu cũng dậy thu xếp. Trần Dương bước ra ngoài, Bích Tiêu cất chiếc ga giường trắng dính đỏ đi rồi mới đi theo ra ngoài. Hai người bước ra khỏi viện: “Sư huynh, ai tới tìm đệ thế?” “Sư đệ, thì ra đệ ở bên đây à?” “Ớ, sao đệ là đi ra từ viện của sư muội thế?” Ngưu Đại nói vậy rồi cũng không nghĩ nhiều: “Đi mau thôi, bên ngoài có một con bé cực kỳ xấu xí nói tới tìm đệ tính sổ đó. Đệ nói cho sư huynh biết, có phải ở bên ngoài đệ đã chọc ghẹo người ta, bây giờ người ta tìm đến nhà đòi chịu trách nhiệm không?” “Này, không phải sư huynh chê đệ chứ mắt của đệ kém thật đấy. Cô gái kia xấu xí, người thì như que củi khô, nhìn là đã biết không làm ăn sinh nở gì được rồi. Mắt đệ kém thật đấy!” Trần Dương biết trong lòng Ngưu Đại chỉ có mấy cô gái lực lưỡng như Lưu Quế Phương mới là người đẹp nên nhát giải thích với hắn. Anh hỏi: “Cô ta đâu?” “Trong viện đó, có nhiều người đến xem lắm rồi. Đúng rồi, hình như cô gái đó là thánh nữ gì của Quảng Hàn Cung, lai lịch lớn lắm. Đệ phải cẩn thận đấy, sơ sẩy tí là dễ dẫn đến việc hai tông môn hiểu lầm nhau lắm”. Trước đây bọn họ giặt yếm ở bên ngoài đến mấy trăm năm lận mà, hiểu chuyện đời lắm! “Quảng Hàn Cung? Ai thế?” Trần Dương ngơ ngác, sau đó thì thấy eo mình đau điếng. Bích Tiêu tức giận nhìn anh rồi truyền âm: “Không phải đệ nói không trêu ghẹo gì ai à? Bây giờ người ta đã tìm tới cửa rồi đấy, lại còn là thánh nữ! Đệ chọc phải thánh nữ từ bao giờ thế?” Bây giờ Trần Dương có tám cái miệng cũng không giải thích được. “Đi, đi xem thử là ai!” Trần Dương kéo tay Bích Tiêu đi ra ngoài. Chín tên dở người cũng đi theo đến Diễn Võ Đường của Thiều Hoa Viện, ở đó người đã đông nghịt. Đệ tử nội môn, ngoại môn, đệ tử thân truyền đều có mặt, thậm chí đến trưởng lão cũng bị kinh động. Đứng giữa đám người là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nhìn những người xung quanh của cô ta mang theo vẻ khinh thường. Trên người cô ta toát ra khí chất cao quý. Nhiều người thầm thì rỉ tai nhau: “Tiên tử xinh đẹp quá, xinh chết mất”. “Đại sư huynh may mắn thật đấy, cô gái xinh đẹp này tự tìm đến cửa luôn”. Mọi người xôn xao không ngớt. “Đó là Lệ Băng Ngưng mà!” Bích Tiêu nhận ra cô ta: “Sao đệ dụ dỗ được cô ta thế?” “Trời chứng cho đệ, đệ dụ dỗ cô ta hồi nào chứ! Tỷ biết cô gái này đáng ghét đến nhường nào mà!” Nghe vậy sắc mặt Bích Tiêu mới đỡ hơn chút, hôm đó cô ấy cũng có mặt ở Thư Hải Tông. “Thế là chuyện gì?” Trần Dương thầm nói chắc là tới báo thù rồi. Hôm đó mình ức hiếp người ta trong tháp Vạn Đạo, không ngờ giờ người ta tới dỡ nhà! “Mau tránh đường, đại sư huynh tới rồi”. Bây giờ với địa vị của Trần Dương thì anh đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Mọi người vội vã nhường ra một con đường, Trần Dương bước lên: “Lệ tiên tử, không biết cô tìm ta có gì chỉ giáo không?” Há! Tất cả mọi người đều xôn xao, đúng là có quen đại sư huynh thật. Bấy giờ mọi người đều hóng hớt nhìn. “Diệp Lương Thần?” Lúc Lệ Băng Ngưng nhìn thấy Trần Dương thì trong lòng thầm mừng, nhưng ngay sau đó là cơn giận bốc lên. Cô ta nhớ đến những hành vi sỉ nhục của anh ngày hôm đó trong tháp Vạn Đạo, cô ta chỉ muốn… giết anh luôn! “Phường khốn nạn, cuối cùng ta đã tìm được ngươi rồi!” Trăm năm nay, cô ta không thể nào tĩnh tâm để tu luyện được. “Này, Lệ tiên tử, ăn có thể ăn bừa nhưng nói không thể nói bậy nhé, sao ta lại trở thành phường khốn nạn thế?” Trần Dương cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Bích Tiêu nên vội nói: “Ta cảnh cáo cô nhé, cô cứ thế này là ta phản đòn đấy”. Không biết từ bao giờ trong tay anh đã xuất hiện một chiếc máy truyền ảnh, anh lắc lắc trước mặt Lệ Băng Ngưng. Cô ta hiểu ý anh quá đi ấy chứ. Thứ khốn nạn này, đã lúc nào rồi mà còn dám uy hiếp cô ta! “Ngươi… ngươi thật khốn kiếp!” Lệ Băng Ngưng tức giận đùng đùng nhưng không dám làm gì, Trần Dương đắc ý lắm. Ông đây nắm thóp của cô nhé, có giỏi thì cô cứ xông lên. Cùng lắm thì cả hai đều chịu trận. “Lệ tiên tử, tôi biết hôm đó cô tới lịch luyện ở tháp Vạn Đạo, chúng ta từng xảy ra xung đột nhưng giữa chúng ta cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, đúng không?” Trần Dương nói: “Người nào có đức thì người đó đạt được cơ duyên, đây là đạo lý mà ai ai cũng biết, cô cũng không thể chiếm hết mọi thứ có lợi chứ, đúng không?” Nghe Trần Dương nói lộn xộn bát nháo mà mình lại không thể phản bác được, Lệ Băng Ngưng tức anh ách. Lúc này, cô ta nhìn thấy Trần Dương đang nắm tay Bích Tiêu thì chợt nảy ra kế: “Hứ, ta đến tìm ngươi không phải vì chuyện này!” “Không phải chuyện này thì chuyện gì?” Ngưu Đại đứng ra: “Vị tiên tử này, cô đã xấu xí thì đừng có mà ló mặt ra ngoài chứ!” Phụt! Nghe Ngưu Đại nói vậy, Trần Dương suýt chút nữa thì phì cười. Những người khác cũng ngẩn ra, Lệ Băng Ngưng thế này mà bảo xấu à? Mắt ngươi mù rồi hả? Lệ Băng Ngưng cũng sửng sốt, nhìn vẻ mặt chê bai của Ngưu Đại thì lửa giận trong lòng cô ta càng cháy tợn. Trần Dương khổ tâm: “Đại sư huynh ơi là đại sư huynh, rốt cuộc huynh đang giúp ta hay đang đổ dầu vào lửa thế?” “Lệ tiên tử, sư huynh của ta không biết nói chuyện, cô đừng chấp huynh ấy”. Lúc này, Bích Tiêu bước lên trước: “Chuyện ở Thư Hải Tông hôm đó chỉ là hiểu lầm, nếu sư đệ của ta đắc tội với cô thì ta thay mặt đệ ấy xin lỗi cô”. “Xin lỗi? Nếu xin lỗi có ích thì ta tìm tới đây để làm gì?” Lệ Băng Ngưng hừ một tiếng rồi nói: “Cô hỏi hắn thử xem hắn đã làm gì với ta. Thứ khốn kiếp dám làm không dám nhận này tưởng ta dễ ức hiếp lắm chắc? Làm xong rồi quất ngựa truy phong, ta tìm hắn đến trăm năm mới tìm được! Thế mà bây giờ hắn còn đứng đây trêu ngươi ta!” Ầm! Bấy giờ thì tất cả mọi người đều kinh ngạc. Họ trợn mắt há mồm nhìn Trần Dương. Làm xong chuyện kia rồi quất ngựa truy phong, thế chẳng phải là trai tồi sao? Ôi khiếp, đại sư huynh cũng giỏi ghê, Lệ tiên tử xinh đẹp như thế mà nỡ vứt bỏ sao? Nhiều người đều nghĩ, cô gái xinh đẹp này mà làm đạo lữ của mình thì có giảm thọ trăm nghìn năm cũng chịu. Tim Trần Dương thót lại, anh nhìn Lệ Băng Ngưng, người phụ nữ này gian xảo thật: “Này, cô đừng có nói bừa nhé, chúng ta chẳng có gì với nhau cả mà cô nói thế thì có lợi gì cho cô?” Bích Tiêu thì sắp bóp nát tay anh rồi, một luồng sát khí mờ ảo tản ra từ người cô ấy. Trần Dương thầm nói mình tiêu đời rồi, tối qua còn mạnh miệng đảm bảo là mình không làm gì bậy bạ, sáng nay đã có người phụ nữ khác tới tận cửa tìm. Mà mẹ kiếp, quan trọng nhất là anh không có làm gì thật. Người ta là thánh nữ của Quảng Hàn Cung đấy, chuyện này đùa được sao? Thế nên anh có trăm miệng cũng không giải oan được. “Thế sao? Đây chính là Tự Liệt đứng đầu của Lan Đình Tiên Cung đấy à? Ta thấy mất mặt thay cho ngươi đấy, đồ dám làm không dám nhận. Hay là muốn ta kể tường tận mọi tình tiết hôm đó lại cho mọi người cùng nghe?” Lệ Băng Ngưng bước từng bước lên trước: “Thứ khốn kiếp vô tình này, uổng cho ta tin tưởng ngươi như thế, thật không ra gì cả!” “Cô im miệng!” Trần Dương hét lên một câu sau đó giải thích với Bích Tiêu: “Sư tỷ, thật sự là không có, đệ không có làm gì cả, tỷ đừng nghe cô ta nói bậy!” Lúc này, sát khí trên người Bích Tiêu tan biến đi, bàn tay nắm chặt tay Trần Dương cũng thả ra. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lệ Băng Ngưng: “Lệ tiên tử, ta hiểu tính cách của sư đệ ta, đệ ấy nói không làm thì chính là không làm. Rốt cuộc đệ ấy đã đắc tội gì với cô mà khiến cô không màn cả danh tiếng trong sạch của mình thế?”