Trong lòng Vương Bồi nghĩ ngợi nếu tý nữa Ngao Du mà trở lại thì cô không cần phải vòng vo gì nhiều, cũng không cần nói bóng nói chẳng ích gì, cứ đi thẳng vào vấn đề, làm đòn cảnh cáo là tốt nhất. Trong đầu đang nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng anh ta réo to vui vẻ dưới nhà: “Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi, trong nhà có khách đến nè..” giọng cuối kéo dài tha thiết, lộ rõ sự vui mừng.
Cao hứng như thế, sao tự dưng anh ta lại cao hứng như thế chứ nhỉ?
Vương Bồi tý nữa thì cắn phải đầu lưỡi có chút nghi ngờ. Nếu là Chu Bách Đình đến đây thì chẳng cần nhờ người khác gọi chính cô nàng sẽ tự mình gọi. Nhưng trừ cô nàng ra, còn có “người khách “ nào mà Ngao Du hưng phấn đến vậy nhỉ?
Cô vừa nghĩ vừa đi xuống dưới lầu, lúc đi tới chỗ rẽ cầu thang thì bỗng dừng lại. Đứng trong phòng khách dưới lầu có hai người trẻ tuổi, một là Ngao Du rồi, còn một là người lạ, da trắng, tóc đen, bộ dạng so với Ngao Du không kém chút nào, quan trọng là, thoạt nhìn anh ta …..ôi chao…vô cùng chững chạc.
“Đây là bạn tôi, Trọng Hằng!” Ngao Du cười mặt mày rạng rỡ, bộ dạng cao hứng quá độ: “Anh ấy…à….đến thăm tôi”
Vì anh ta nói ra vấn đề nên anh này mới cố ý đến thăm sao?
Vương Bồi tò mò nhìn Trọng Hằng, anh ta có một đôi mắt thâm sâu, giống như đại dương mênh mông nhìn không thấy đáy, mà một bên là Ngao Du, đôi mắt kia trong sáng nhìn thấy tận đáy, tựa như nước suối trong vắt giữa rừng sâu vậy. Vương Bồi cảm thấy rất kỳ lạ là hai người này hoàn toàn khác nhau mà sao lại đi chung với nhau.
“Cô tên là Vương Bồi Bồi?” Trọng Hằng nhìn cô cười, nhẹ nhàng hỏi. Thái độ anh cực kỳ ôn hoà, dễ gần, nhưng không hiểu sao Vương Bồi cảm giác như có lực vô hình nào đó đè ép cô đến mức cô tưởng không chịu nổi muốn quỳ xuống hành lễ với anh ta, cung kính trả lời: “Vâng, thưa bệ hạ”
“Tôi..” Vương Bồi cố không nhìn anh ta mà quay sang nhìn Ngao Du. Tuy anh ta thỉng thoảng trông cũng toát ra vẻ cao ngạo, nhưng Vương Bồi lại quen rồi. Vì thế chuyển sang trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, cắn răng trả lời: “Tôi tên là Vương Bồi” Chứ không phải là gọi Vương Bồi Bồi, nghe qua – giống như là làm nũng vậy.
Trọng Hằng này cô đã từng nghe ngao Du nhắc đến. À, mà đúng rồi, “Anh chính là người phong lưu, phóng đãng giống Ngao Du..” Cô nói tới đây thì không dám nói tiếp nữa, trong đầu cũng hiểu được là không thể nói ra. Trước mặt người đàn ông này, mới nhìn thì có vẻ không giống tên phong lưu, phóng đãng như cô nghĩ mà ánh mắt của anh ta vô cùng ôn hoà, thành thục, so với lời Ngao Du nói thì hình tượng công tử háo sắc lại kém xa.
Ngao Du vẫn vui tươi hớn hở, còn Trọng Hằng thì lại sững sờ chút, liếc nhanh nhìn Ngao Du, trên mặt hiện nét bất đắc dĩ, cười khổ, sau lại nhẹ nhàng lắc đầu bảo nhỏ: “Đều là chuyện trước đây rồi”
Thực ra anh cũng không phủ nhận chuyện này.
Thoạt nhìn, cảm tình của Ngao Du và Trọng Hằng rất tốt, vừa vào nhà anh ta liền kéo tay Trọng Hằng đi lên lầu nói chuyện, lúc bước lên bậc thang, Ngao Du mới chợt nhớ tới Vương Bồi, xoay người lại nhìn về phía cô bảo: “Tôi vừa mới mua được cân thịt sườn, làm hết nhé” Nói xong thì lại đàng hoàng đi tiếp lên lầu.
Anh ta cứ tự cho mình là đại gia đây mà!
Vương Bồi tức quá định cãi lại vài câu nhưng Ngao Du đã túm lấy Trọng Hằng biến mất cuối bậc thang, chỉ còn lại tiếng bước chân. Anh ta còn không nghĩ tới anh ta chính là người ngoài ha!
Trong nhà thực ra đã có thức ăn rồi, Vương Bồi đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Nhặt rau, rửa rau, rồi nấu cơm, lại nghe tiếng hai người đi xuống bậc thang. Vương Bồi thò đầu từ phòng bếp ra nhìn, lại nghe tiếng Ngao Du lưu luyến không rời: “Cậu nhanh như thế đã phải về sao, ngồi một lát nữa không được à, Vương Bồi Bồi đã làm xong món thịt kho tàu rồi ăn ngon lắm”
Sau gáy Trọng Hằng giống như có mắt vậy, bỗng quay phắt lại nhìn thấy ánh mắt Vương Bồi thì cười cười, còn Vương Bồi thì xấu hổ, trong mắt Trọng Hằng hình như có vẻ hiểu đôi chút.
“Tôi tự dưng quyết định đi, cũng chưa kịp nói với người ta, lát nữa không không thấy tôi, Tuệ Tuệ sẽ lo lắng lắm”
“Tuệ Tuệ là ai hả?” Ngao Du nhíu mày, trông khó hiểu.
Ánh mắt Trọng Hằng bỗng trở nên ôn nhu, trong nháy mắt nét cao ngạo bao phủ toàn bộ người anh ta biến mất. Sau đó anh ta liếc Ngao Du một cái, trầm giọng bảo: “Cậu phải gọi là chị dâu”
“Không đời nào!” Ngao Du bỗng bị kích động đứng dậy, lắp bắp chỉ vào Trọng Hằng nói: “Cậu…cậu cậu cậu…thế…thế còn có Linh Lung này, Bách Hoa này, còn có, còn có…có rất nhiều cô gái thì phải làm sao đây? Cậu…sẽ không phải là…”
Trọng Hằng trừng mắt nhìn anh ta một cái, giọng bỗng trở nên nghiêm túc: “Ngao Du, sau này cậu nói chuyện phải cẩn thận chút, nếu mà để Tuệ Tuệ nghe được, cậu sẽ phiền phức đó” Sau đó anh nhìn lướt đến Vương Bồi, khoé miệng cong lên chút, bộ dạng lại cao hứng vô cùng.
Ngao Du tiễn anh ta ra khỏi trấn nhỏ, Vương Bồi cũng ra đến cửa nhìn bóng hai người mất dần ở cuối con đường, trong lòng cô bỗng có cảm giác rất quái lạ, hình như cảm thấy có gì đó không đúng – lúc này cô đã sớm quên mất chuyện hỏi Ngao Du về chiếc gương kia rồi
Không đến nửa giờ thì Ngao Du trở lại, vừa vào nhà là chui vào bếp xem Vương Bồi nấu nướng, một lát còn nhỏ giọng bảo Vương Bồi: “Cô nói xem, sao Trọng Hằng lại nghĩ quẩn gì thế không biết. À, nếu mà anh ấy lấy vợ, vậy..vậy chẳng phải là..”
“Im nào im nào, im lặng nào, mặc kệ mọi chuyện đi không được sao?” Vương Bồi không khách sáo mắng: “Người ta là con ngoan biết nghĩ cái gì quý hơn vàng, không giống như anh kia. Thật là tục tằn, hạ lưu, vô liêm sỉ, còn tự cho mình là giỏi nữa chứ, tôi thèm vào!”
Mặt Ngao Du đỏ hết cả lên, tức giận mắt trừng to nhìn Vương Bồi: “Cô nói tôi hạ lưu hả, Vương Bồi, cô dựa vào cái gì mà nói tôi hạ lưu?”
Vương Bồi cười lạnh vài tiếng, ánh mắt sắc lẻm nhìn Ngao Du đánh giá từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Mặc kệ đi, anh cứ tưởng mình là người phong lưu lắm hả?”
Nói xong thì múc toàn bộ thịt kho tàu vào bát, rồi ôm vào lòng bảo: “Hôm nay thịt kho tàu anh không có phần”
“Cái gì, rõ ràng là tôi mua mà!” Ngao Du bỗng bị kích động đứng phắt dậy, anh ta lập tức đã quên phắt chuyện hạ lưu cùng phong lưu mất rồi.
Vương Bồi không thèm để ý tới anh ta, đậy nồi lại bưng bát thịt lên lầu vào phòng của mình. Cho dù để cô ăn nôn ra cô cũng nhất định không thèm cho tên hỗn xược kia lấy một miếng.
Buổi chiều Vương Bồi nhận được một cú điện thoại, là Dặm Văn Liên tổ chức đi vẽ phong cảnh ở vùng Tương Tây, phải đóng góp hai ngàn tiền phí ăn và đi đường hỏi Vương Bồi xem có muốn cùng đi không. Vương Bồi mới hỏi có ai đi cùng, thì người phụ trách kia dừng lại chút rồi mới trả lời: “Có đại sư Trương Thiện Đức, còn có một số giáo sư ở Viện Thư Hoạ và sở Nghiên cứu cũng đi, có Lô Lâm, viện Viên Phụng nữa, cô đều biết hết rồi”
Đúng, tất cả cô đều biết hết, đại sư Trương Thiện Đức thì không nói làm gì, ảnh hưởng ở trấn J này không thua gì Vương giáo sư, còn giáo sư Lô Lâm và các giáo sư ở viện Viên Phụng cũng là những hoạ sỹ trung niên nổi bật hàng đầu, nhất là Lô Lâm, Vương Bồi còn muốn học hỏi nhiều.
Vì thế cô liền nhận lời ngay lập tức, lúc gác điện thoại mới ý thức được là mình quá nôn nóng – vấn đề chủ yếu ở đây là, trong nhà cô còn có khách kìa.
Vì vậy lúc trời chạng vạng cô tìm Ngao Du ngả bài, Vương Bồi không vòng vèo mà trực tiếp hỏi anh ta luôn: “Tôi muốn biết, anh định khi nào thì đi đây?”
Ngao Du sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu nhìn cô: “Đi, đi đâu?”
“Nè, đây là nhà tôi đó!” Vương Bồi thấy cô phải nói rõ vấn đề này, nhất là gần đây, Ngao Du càng ngày càng không để chủ nhân là cô đây vào mắt, “Anh đến ở nhà tôi vài ngày thì còn được, nhưng nếu lâu dài thì không thể. Suốt cả ngày tôi làm người hầu cho anh, anh lại còn cho mình là thiếu gia nữa chứ”
“Nhưng mà…Tôi ngày nào cũng đi mua thức ăn mà” Ngao Du nghĩ ngợi, nhỏ giọng phản bác: “Gần đây ngày nào tôi cũng đều đi mua thức ăn, rất chịu khó nhé”
“Vấn đề ở chỗ là, anh không thể ở mãi trong nhà người ta được. Hơn nữa…” Vương Bồi khẽ cắn cắn môi, lòng nôn nao, lại nói tiếp: “Ngày mai tôi muốn đi ra ngoài, ừ, đúng là đi ra ngoài một thời gian, hay là, anh trở về nhà anh đi”
Ngao Du bỗng chốc sửng sốt, ngây ngốc nhìn Vương Bồi, cảm tưởng hình như anh ta chẳng nghe thấy Vương Bồi nói gì cả vậy.
Nếu là đã mở miệng nói rồi thì Vương Bồi cũng không còn cảm thấy ngại gì nữa, lại tiếp tục nói tiếp: “Ây da, không phải là tôi muốn đuổi anh đi, nhưng mà anh biết đấy, không phải ngày nào tôi cũng rỗi rãi, không có việc gì làm ở nhà vui đùa với anh. Tôi còn có công việc phải làm. Anh là đại thiếu gia, tất nhiên là không phải làm gì đó rồi, nhưng chúng tôi thì không giống thế..”
Ngao Du bỗng đứng dậy lẳng lặng đi vào phòng mình, đóng “phập” cánh cửa lại một nhát.
Vương Bồi: “Haiz..” một tiếng, giả vờ định gọi anh ta lại nhưng nghĩ thế nào lại bĩu môi, rồi cũng chui vào phòng của mình.
Tới tối cô gọi Ngao Du ra ăn cơm nhưng anh ta dỗi trốn trong phòng không ra, Vương Bồi cảm thấy anh ta quá buồn cười, vì thế không gọi nữa, một mình ngồi ăn cơm trong bếp một chút, không có ai cùng cô dành giật đồ ăn, lại nghĩ ngợi lắc lắc đầu – coi như bị muỗi cắn một nhát, vừa đau, vừa ngứa vậy.
Thật là kỳ nha, gần đây trong nhà rõ là không có con muỗi nào, thế nào mà tự dưng giờ lại xông ra nhiều thế.
Sáng sau cô thu xếp đồ để đi thì có điện thoại gọi đến, Vương Bồi nhìn vào thấy là số của Thái Hậu.
“Vương Bồi! Con lười béo phì kia..” Vừa nhấc máy lên thì nghe giọng của Thái Hậu oang oang, mắng cho cô một thôi một hồi. Vương Bồi vừa tức, vừa hận nhưng không dám to tiếng với Thái Hậu, vì thế sau khi dập máy xong, cô lập tức hùng hổ tiến đến phòng Ngao Du.
Đạp một nhát vào phòng văng hết cả cửa ra, Ngao Du thì đang thay quần áo bên trong, vội vàng lấy quần áo che phần dưới, vẻ mặt ấm ức bảo: “Vương Bồi Bồi, cô sao thế?”
“Cái đồ không biết xấu hổ kia, còn dám đi mách hả!” Vương Bồi tức quá rống lên, tay chụp lấy chiếc điện thoại của Ngao Du ném vào người anh ta, vừa ném vừa la: “Anh đi mách đi, cứ mách đi, xem xem tối ngày mai tôi mà còn nhìn thấy tần số này nữa thì, tôi cho anh biết tay..”
Ngao Du “soạt” một nhát thả tay túm quần áo ra, Vương Bồi sửng sốt nửa giây rồi hét toáng lên chạy như ăn cướp..
Tối nằm trong chăn, bất đắc dĩ Vương Bồi phải gọi điện cho người phụ trách: “…Chuyện kia…tôi nghĩ muốn hỏi chút…có thể mang thêm một người được không?”