Long Thần Lệ

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn bộ đều là huynh đệ của hắn, đã đi theo làm bộ hạ của hắn nhiều năm, ở nhà đều có gia đình đang chờ họ trở về… Hắn không nên vì tư tình nhi nữ mà khiến họ không thể về nhà. Nhưng mà… Thế gian này chỉ có một Quân Thập Thiện, nếu mất đi nàng… Trong lúc hoảng hốt, hắn buông lỏng bánh lái, khi muốn rời đi, hắn nghe tiếng nàng hô. “Giữ chặt bánh lái!” Bàn tay đang lơi lỏng trong chớp mắt lại nắm chặt, đã thấy một mũi tên phóng đến cắm phập vào bên hông của nàng… “Không!” Hắn gào thét,

Trông thấy nàng bị trúng tên té xuống, hắn muốn kéo nàng một phen, lại nghe tiếng nàng thét lớn. “Đừng tới đây, ngươi phải ổn định con thuyền.” Nàng chống hai tay lên boong tàu, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng mãnh liệt mà kiên định, khiến hắn cả kinh. Hắn cố sống cố chết nắm chặt tay lái, dựa vào cảm giác mà khống chế nó.

Một lúc sau, Quân Thập Thiện lảo đảo đứng lên, bước thấp bước cao đi đến, không ngờ lại đứng che trước buồng lái, như muốn vì hắn che chắn mọi hiểm nguy.

“Thuần Vu Ngự… ta không tin có nữ tử trên thuyền, thật sự sẽ liên lụy mọi người…” Tựa như đang vô cùng đau đớn, nàng nói đến sức cùng lực kiệt. “Ngươi sẽ đưa tất cả chúng ta bình an trở về, đúng không?” Nàng chưa từng quên điều cấm kị trên chiến thuyền mà hắn nói. Khi tình hình chiến đấu nghiêng hẳn về một bên, nàng thật sự sợ hãi, sợ mình vì mười lượng bạc mà liên lụy mọi người trên thuyền, càng sợ hơn chính là hắn sẽ vì mình mà xảy ra chuyện.

Cho nên, nàng bất chấp cuồng phong mưa rào, bất chấp tên bay đầy trời cũng phải chạy đến chỗ hắn, giúp hắn một tay!

Thuần Vu Ngự nhìn nàng. Mưa rào gội rửa máu trên người nàng chảy đầy trên boong tàu. Sắc mặt nàng tái nhợt dị thường, nhưng vẫn giang hai tay chắn hai bên cửa, quyết tâm muốn bảo vệ hắn.

“Ta sẽ dẫn ngươi về nhà!” Hắn hứa hẹn.

“Vậy mau một chút… Ta rất muốn nôn…” Mặt biển lại nổi cơn cuồng phong, sóng biển đánh thẳng lên đến tận trời, không ngừng táp lên boong tàu, cơ hồ muốn nuốt chửng chiến thuyền, khiến nàng ngay cả đứng cũng không vững.

Thuần Vu Ngự cắn răng một cái, thao túng bánh lái và vô lăng, mãi cho đến khi mũi thuyền hải tặc chuyển hướng, dần dần giảm bớt sức ép. Mất một lúc nữa, cuối cùng cũng ổn định được thân thuyền.

“Thừa Hoan, hạ neo lớn, kêu thủy thủ dừng khua chèo.” Hắn hướng ra bên ngoài gào thét.

“Tuân lệnh!” Khúc Thừa Hoan ở cách đó không xa đáp lại.

Thuần Vu Ngự đứng lên, Quân Thập Thiện cũng bất lực ngã xuống boong tàu, hắn chạy nhanh đến kéo nàng vào lòng. Chỉ thấy từ miệng vết thương bên sườn bụng, máu loãng không ngừng chảy ra.

Hắn cắn chặt hàm, một nỗi sợ hãi sắp phải mất đi thứ quan trọng đang tràn ngập nỗi lòng.

Nàng bị thương như vậy… làm sao trị?

Làm sao trị?! Hắn nổi giận lôi đình, quay đầu trừng mắt nhìn thuyền hải tặc đã chạy cách xa hai thân thuyền mà quát lớn. “Ngươi đâu, chuẩn bị hỏa cầu!” Hắn muốn giết sạch bọn chúng, bắt toàn bộ phải bồi táng!

Chỉ chốc lát sau, Khúc Thừa Hoan mang hỏa cầu đến, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói như hét. “Hầu gia, mưa quá lớn, hỏa cầu còn chưa kịp bắn qua thì ngòi nổ đã tắt rồi.”

Thuần Vu Ngự mặc kệ, châm ngòi nổ, nâng cây cung khổng lồ, kéo mạnh dây cung về phía sau, hỏa cầu mang theo ngòi nổ đã bị đốt cháy theo gió vượt sóng bay đi. Hắn xòe tay ra phía trước, phát ra khí kình mạnh mẽ, làm cho ngòi nổ trên hỏa cầu lại lần nữa cháy phừng phực, mãi cho đến khi đáp xuống buồng lái trên thuyền hải tặc, lập tức phát ra tiếng nổ đùng đoàng. Chỉ trong nháy mắt toàn bộ buồng lái nổ tung, lửa bốc lên ngùn ngụt. Đuôi thuyền không ngừng bị nước tràn vào, thân thuyền bị nước biển ngoạm lấy, dựng đứng rồi chìm dần xuống biển.

Khúc Thừa Hoan thấy thế, mau chóng đưa mắt nhìn bốn phía, xác nhận cảnh tượng vừa rồi không bị mấy người nhìn thấy, hơn nữa thế mưa quá lớn, tin rằng thị lực của mọi người trên thuyền cũng không có ai tốt bằng Hầu gia, có thể nhìn thấy rõ động tác vừa rồi của hắn. Y hơi cúi đầu, sầu lo cũng giảm bớt, lại thoáng nhìn thấy Quân Thập Thiện đang nằm trên sàn tàu.

“Hầu gia, sao hắn lại ở đây?” Y kinh hô

Thuần Vu Ngự rũ mắt nhìn nàng, ngồi xổm xuống vỗ về khuôn mặt lạnh như băng của nàng.

“Thập Thiện…” Hắn dịu dàng kéo nàng vào lòng.

“Thắng không?” Nàng hỏi, cố sức mở mắt ra.

“Thắng.” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Thật tốt quá.” Nàng nhẻo miệng cười.

Tốt chỗ nào? Thuần Vu Ngự đau buồn phẫn nộ, trừng mắt nhìn nàng.

Vất vả lắm hắn mới quyết định dù khó khăn thế nào cũng phải giữ nàng bên người, để nàng từ từ yêu thương mình. Nhưng vừa ưng thuận hứa hẹn, hai khắc sau đã lập tức bay biến.

Là ông trời cười hắn người si nói mộng, cười hắn căn bản không chiếm được tình yêu, ngay cả cơ hội yêu thương một người cũng không thèm cho hắn?

“Thuyền y, thuyền y, người đâu, mau tìm thuyền y đến đây!” Khúc Thừa Hoan gào thét.

Hắn nhìn quanh tàu, hai phó tướng đã bắt đầu điều hành sắp xếp người không bị thương chăm sóc thương binh. Tốp thì lăm lăm cung tên, tốp lại chồm người ngó nhìn mạn thuyền, xem có bao nhiêu hải tặc chìm tàu bị rơi xuống biển.

Vừa nghe thấy tiếng hét của Khúc Thừa Hoan, Quân Thập Thiện suy yếu hô. “Xem cho các thương binh khác trước đi.” Nếu thuyền y phát hiện thân phận nữ nhi của nàng, lúc đó thì ngay cả Thuần Vu Ngự cũng gặp xui. Dù sao hắn là chủ soái, người trên thuyền đều biết hắn đã ở cùng nàng một đêm, nàng không muốn hắn bị mọi người chỉ trích vì thu nhận nữ tử mà làm hỏng đại sự.

“Nhưng mà…”

Thập Thiện nhìn hắn, nàng tin tưởng hắn nhất định hiểu được ý tứ của nàng.

“Khám cho các binh lính khác trước, ta đưa nàng về khoang lầu.” Thuần Vu Ngự nhắm chặt mắt, rốt cuộc vẫn thuận theo ý nàng.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng từ tốn ôm lấy nàng, cứ sợ chỉ khẽ động đến sẽ làm nàng bị đau.

“May thật… Hầu gia, Quân Thập Thiện trúng hình như là mũi tên dạng móc câu, đã móc xuyên qua mạn sườn khác, nhưng như vậy lại tốt. Vết thương rộng nhưng không sâu, ít nhất không cần lo lắng lúc rút tên ra sẽ xâm hại nội phủ. Hẳn là còn có thể cứu được.” Khúc Thừa Hoan vừa đi vừa nói chuyện, đưa kim sang dược (thuốc cầm máu) luôn đem theo bên người cho hắn.

“Ta biết.” Hắn nói, giọng đã khàn khàn

Nếu bình thường, hắn sẽ cho rằng Thừa Hoan phán đoán không sai, nhưng y lại không biết Thập Thiện chỉ là một cô nương… Vết thương này nếu nam tử bình thường trúng phải cũng đã đủ khốn đốn, một tiểu cô nương làm thế nào chống đỡ?

Vào khoang lâu, hắn đặt nàng lên giường, sau đó lập tức mang khăn vải và chăn đến cuốn lấy nàng, tránh bị nhiễm lạnh.

Sau đó, hắn xem mũi tên, nhưng lại không biết phải nói thế nào cho phải.

“Cái đó, ngươi giúp ta rút ra đi, ta nhổ không được…” Nàng nhắm chặt hai mắt, suy yếu nói.

Thuần Vu Ngự trừng mắt nhìn nàng.

Nắm chặt nắm đấm, hết buông lại nắm chặt mấy lần, một hồi lâu mới đặt tay lên mũi tên.

“A…” Nghe tiếng nàng hét lên đau đớn, hắn vội vàng rụt tay về, lau mồ hôi lạnh trên trán nàng. “Đau lắm ư?”

“Đau quá…” Nàng mấp máy.

“Ai kêu ngươi chạy đến làm gì.” Hắn mắng, kỳ thật chỉ muốn mắng chính mình.

Vết thương này nếu ở trên người hắn, chưa đầy một canh giờ sẽ bình phục. Hắn thà rằng người bị trúng tên là hắn, không phải nàng.

“Ngươi gặp nguy hiểm mà…”

“Ngươi… Lo lắng cho ta?” Trong lòng nàng, có phải đã bắt đầu để ý đến hắn?

“Nếu ngươi gặp chuyện không may, ta làm sao về nhà được?” Nàng bật thốt lên.

Nhưng trên thực tế, cũng không phải chỉ vì điều đó. Ngay lúc đó, nàng hầu như không suy nghĩ nhiều như vậy.

Ý thức được hắn gặp nguy hiểm, nàng liền hoảng hốt vì bất lực, không kịp suy nghĩ đã lao đến.

Sự xốc nổi này phải trả giá quá đắt, nói không chừng sau này… Hắn sẽ chán ghét nàng.

Cứ nghĩ như vậy nàng liền không nhịn được mà muốn khóc.

Thuần Vu Ngự nghe vậy thì dở khóc dở cười.

“Được rồi, ngươi ra tay đi.” Nàng hít không khí, toàn thân co rúm lại phồng ra ngay.

Trước sau gì cũng phải làm, thôi thì ngay bây giờ luôn đi.

Hắn nhìn nàng, dưới tình huống này, hắn thật sự không biết phải ra tay thế nào, đành phải ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trong lòng mình, tựa cằm lên vai hắn.

“Nếu đau, thì cứ cắn vai ta.” Hắn nói xong, bàn tay to nắm chặt mũi tên, dự tính chuẩn bị tốt tinh thần, trước giữ chặt đầu tên, sau đó cầm đuôi tên rút ra.

Chỉ cần hắn hành động mau lẹ, nàng sẽ bớt đau một chút.

“Ừm.” Nàng nhẹ giọng đáp, hoảng sợ nắm chặt vạt áo của hắn.

Thuần Vu Ngự hít thở sâu, nhắm chặt mắt, phát hiện bản thân đang rất khẩn trương, còn hoảng hốt bối rối hơn cả lần đầu tiên ra trận giết giặc.

Nhưng việc này không thể kéo dài, nếu cứ trì trệ chỉ khiến nàng đau thêm. Hắn nơi nhếch môi, dùng sức một tay giữ chặt đầu tên, quyết đoán trong nháy mắt, lập tức dùng tay kia nhanh như cắt cầm đuôi tên rút ra.

“A!” Nàng đau đớn hét lên, sức lực giống như đã bị trút hết, ngã vào lòng hắn.

Trong nháy mắt lúc mũi tên được rút ra, máu bắn lên tung tóe. Thuần Vu Ngự lập tức xé mở y bào của nàng, đổ kim sang dược vào miệng vết thương.

Hắn cuốn một lớp vải băng dày xung quanh vết thương, hy vọng có thể cầm máu trước.

Hắn không phải đại phu, không biết mũi tên đã đâm vào nội phủ của nàng hay chưa.

“Đau quá…” Quân Thập Thiện không ngừng đẩy tay hắn. “Không cần bôi thuốc…” Thuốc rót vào miệng vết thương, giống như kim châm xuống, đau đến nỗi nàng không thể nhịn được, không ngừng phát run.

“Không bôi thuốc làm sao vết thương lành được?” Hắn biết mỗi lần rắc thuốc sẽ khiến nàng đau đớn vô cùng, nhưng nếu không cầm được máu, hắn làm sao có thể đưa nàng về nhà?

“Thật sự không cần bôi, tự động sẽ…” Nói chưa xong, nàng đã đau đến mức ngất xỉu.

“Thập Thiện? Quân Thập Thiện!” Hắn vỗ nhẹ nàng, nhanh chóng thăm dò hơi thở, lại bắt mạch ở gáy, xác định mạch tượng ổn định, hô hấp chỉ hơi dồn dập mới an tâm đôi chút.

Bôi thuốc xong, hắn cứ nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, xác nhận không chảy máu nữa mới ôm theo nàng dựa người vào tường, còn thật cẩn thận tránh đụng đến vết thương làm đau nàng tỉnh dậy.

Không biết qua bao lâu, Khúc Thừa Hoan gõ cửa nói. “Hầu gia, Trương phó tướng xuống biển bắt được hai tên hải tặc, muốn xử trí thế nào?”

“Bắt nhốt, dặn dò xuống, đợi hết mưa bão thì chuyển đầu quay về.”

“Vâng.”

Thuần Vu Ngự khép hờ mắt, suy nghĩ kỹ lại chuyện hải tặc, Triệu Lập tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

Thế nhưng việc này không vội, hắn biết nên làm thế nào để điều tra người khác, ngược lại, người đang nằm trong lòng mới khiến hắn lo lắng.

May mà lúc này hô hấp của nàng đã nhẹ nhàng hơn, cơ thể ấm áp, khiến hắn an tâm không ít. Nghĩ đến lại thấy lo, hắn mở mắt ra, muốn xác nhận lại lần nữa xem vết thương đã cầm máu hoàn toàn chưa. Nhưng hắn vừa hơi động, đã thấy tư thế ngủ của nàng rất kém, thoáng cái đã đổ người xuống, hắn sợ đến mức nhanh tay nhanh chân khẽ khàng nâng nàng lên, chỉ sợ lỡ tay động đến vết thương của nàng, lại xuất huyết.

Thế nhưng, lúc ôm được nàng về lại tư thế cũ, hắn đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Nàng ngủ rất say, không có dấu hiệu bị lay tỉnh. Vừa rồi nàng xoay đổ người, động tác nhanh mạnh như vậy, sao lại không động chạm đến vết thương? Sao một chút phản ứng cũng không có?

Trên giường cũng không thấy vết máu, chỉ có vài vệt kim sang dược rơi rớt. Hắn khó hiểu, bèn nhẹ nhàng vén xem vết thương bên hông nàng, lau bớt kim sang dược, lại kinh ngạc bắt gặp miệng vết thương lúc trước còn to cả tấc, nay đã thu nhỏ lại chỉ còn phân nửa.

“Sao có thể?” Hắn lẩm bẩm, khó mà tin nổi.

Khi mặt trời bắt đầu lặn dần xuống mặt biển, chiến thuyền chậm rãi chạy vào cửa khẩu Hàng Châu, có thể thấy được có hai chiến thuyền đã đậu ở bến đò.

Nhìn thấy hai chiến thuyền kia, Thuần Vu Ngự phái Trương Đại Lương rời thuyền, phóng ngựa báo cho tham quân ở ven bờ biết, không cho thuyền nào theo sau được thông quan.

Sau đó, chiến thuyền trực tiếp chạy về thuyền cung ở sông Tiền Đường.

Khi đến thương phụ đã là hoàng hôn, Trương Đại Lương đã chờ ở thương phụ từ lâu, báo cáo lại mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa.

“Thừa Hoan, đưa Thập Thiện về phủ Hầu gia trước.”

“Vâng.”

“Đi đường hẻm, vào cửa sau, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Vâng.”

Khúc Thừa Hoan đưa Quân Thập Thiện lẫn vào đoàn xe hành lý trên thuyền, sau khi rời khỏi thuyền liền đổi lên xe ngựa đưa nàng về thẳng phủ Hầu gia.

Mọi chuyện vừa được xử lý thỏa đáng liền thấy Triệu Lập vội vàng từ thuyền cung chạy đến.

Thần sắc vô cùng kinh ngạc, đúng như dự đoán của Thuần Vu Ngự. Hắn đã cho phong tỏa tin tức, Triêu Lập không nhận được tin báo, nói không chừng còn tưởng hắn đã bỏ xác ngoài biển khơi, nay lại nhìn thấy hắn ở đây, đương nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc.

“Đã nhiều ngày nay không nhận được tin tức của Trấn Triều Hầu, bổn vương ăn không ngon ngủ không yên. Bây giờ Trấn Triều Hầu đã trở về, bổn vương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.” Triệu Lập nói xong, thu lại vẻ hoảng loạn, đi về phía hắn.

Thuần Vu Ngự như cười như không nhìn hắn. “Vương gia sao lại về trước rồi?”

“Nói ra thì dài lắm. Ngay cái đêm rời khỏi bến, phó tướng truyền tin mà Hầu gia bố trí trên thuyền bổn vương, tướng Hệ Túy đã biến mất, mà phía trước cũng không còn nhìn thấy bóng dáng thuyền của Hầu gia nữa. Bổn vương lòng nóng như lửa đốt, vội vàng cho thuyền chạy nhanh đến điểm hẹn. Kết quả không gặp được ngươi, đành phải hạ lệnh quay về xem ngươi đã về phủ hay chưa. Nếu ngươi cũng không trở về, vây thì chết bổn vương rồi.”

“Ồ, nói như vậy, hải tuyến đồ đó có điểm sai?” Hắn lấy bản đồ trong người ra.

“Sao lại thế được? Hải tuyến đồ bổn vương giao cho ngươi là do thuyền cung vẽ, nếu có sai lạc, bổn cung nhất định sẽ tra rõ, tuyệt không lơ là.” Triệu Lập lời lẽ chính nghĩa, còn rất chân thật.

Nhưng ở trong mắt Thuần Vu Ngự, lại hóa thành nghé con nhảy nhót làm xiếc.

“Rời bến được hai ngày, hạ quan phát hiện con thuyền phía sau có điểm khác lạ, cho nên dò la một phen, xác nhận đối phương quả thật là thuyền hải tặc không biết trà trộn vào từ bao giờ. Cho nên, ta đã tiêu nhanh diệt gọn, còn bắt được hai tên hải tặc. Hạ quan nhất định nghiêm hình tra khảo, bắt hai tên hải tặc kia cung khai rõ ràng nội tình.”

Triệu Lập nghe vậy, nhìn Dịch An Sinh phía sau, lập tức lại tươi cười nói. “Có nghe thấy không, An Sinh. Trấn Triều Hầu là người thế nào, đâu cần bổn vương phái thuyền cứu viện? Trấn Triều Hầu lần đầu hải chinh đã tiêu diệt được thuyền hải tặc, lập chiến công lớn. Đêm nay bổn vương thiết yến (đãi tiệc), vinh danh chiến công của Trấn Triều Hầu.”

“Không cần, rời bến nhiều ngày, lại gặp mưa bão, hạ quan cảm thấy có chút không khỏe, muốn về phủ nghỉ ngơi.” Hắn không chút đắn đo suy nghĩ đã cự tuyệt.

“Nói cũng phải, mấy hôm nay thời tiết ngoài biển ác liệt, bổn vương ngồi trên chiến thuyền cũng cảm thấy không khỏe.”

“Thật vậy ư?” Thuần Vu Ngự hừ cười, lập tức hai tay bái thành quyền. “Vương gia, cuộc chiến với hải tặc khiến hạ quan bị tổn thất vài huynh đệ, cũng có nhiều người bị thương nặng, trước hết phải trở về căn cứ để trị liệu, hạ quan không tiện ở lâu.”

“Điều đó đương nhiên.”

Nhìn theo bóng hắn rời đi mà không một lần quay đầu nhìn lại, Triệu Lập mới trở về buồng sưởi phía sau thuyền cung. Đợi Dịch An Sinh bước vào, gã lập tức chửi ầm lên. “Đây là cao kiến của ngươi?! Không những không bắt hắn chết ngoài biển khơi, ngược lại còn để hắn áp giải được tù binh trở về… Ngươi nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào?”

“Vương gia bớt giận, tiểu nhân lập tức xử lý hai tên đó ngay.” Dịch An Sinh cúi đầu nghiêm mặt hồi bẩm.

“Đồ vô dụng.” Triệu Lập căm tức cầm lấy một món đồ cổ trên giường quăng vào người y.

Dịch An Sinh cũng không thèm tránh né, mặc cho món đồ ném trúng đầu mình, vỡ toang, máu tươi từ trên đỉnh đầu nhỏ xuống thành dòng, mắt cũng không chớp lấy một cái.

“Mau cút ra ngoài, nếu chuyện này không xử lý cho tốt, ngươi cũng đừng trở về nữa.”

“Vâng.” Y cung kính rời đi, đóng cửa lại, chậm rãi lau máu tươi trên trán, nhếch môi cười lạnh, lúc này mới chậm rãi bỏ đi.

Thời tiết đầu đông trời tối rất nhanh, Thuần Vu Ngự trở về phủ Hầu gia đã là lúc lên đèn. Tổng quản Xuyên Ninh lập tức chạy ra đón.

“Hầu gia, Thừa Hoan đã đưa người vào ở trong đại bắc viện, Hỷ Thước cũng qua đó thu xếp rồi.” Xuyên Ninh nãy giờ lo lắng không yên, hai gò má gầy xương lạnh lẽo, vừa thấy hắn trở về, ý cười mới trèo lên đôi mắt.

“Ta biết rồi, mấy ngày qua trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”

“Không có, Thanh vương gia cũng không quay lại cầu kiến lần nào.”

“Đêm nay sẽ có một đội binh mã vào trú trong phủ, ngươi đi chuẩn bị trước một chút.” Thuần Vu Ngự vỗ nhẹ vai y.

“Vâng.”

Không về thẳng phòng mình, hắn men theo con đường mòn sân nhà đi về phía đại bắc viện. Bởi vì xưa nay hắn không thích có người xung quanh, nên hạ nhân trong phủ cũng không nhiều lắm. Hỷ Thước và Xuyên Ninh là hai người hắn tín nhiệm nhất, những người khác đều do hai người họ lựa chọn đưa vào, trên dưới cũng không quá mười người.

Nhưng tình huống bây giờ đã khác, hắn đành phải đặc phái một đội binh mã nhập trú, để bảo vệ Quân Thập Thiện. Dù sao chuyện hải tặc cũng dần dần sáng tỏ, Triệu Lập muốn ra tay, hẳn sẽ tranh thủ trong mấy ngày này. Hắn phải cẩn thận đề phòng trước.

Phủ Hầu gia tường vây cao ngất, đại bắc viện còn có hàng cây bạch dương và núi giả làm bình chướng. Sắp xếp cho nàng ở đây vì tính bảo mật, cũng cách dãy nhà chính khá xa. Triệu Lập không dễ gì phát hiện được sự tồn tại của nàng.

“Nàng làm sao có thể là tiểu cô nương?” Thuần Vu Ngự đi qua hành lang dài, liền nghe được tiếng kêu thất thanh của cận vệ.

“Nói thừa, nàng không phải là cô nương, chẳng lẽ là nam nhân?”

“Phải a, bằng không, vì sao hắn có thể bưng được một cái thùng tắm nặng đến năm mươi cân?” Y tin vào hai mắt của mình, cho dù y cũng từng nghi ngờ Quân Thập Thiện, nhưng đúng lúc thấy đối phương bưng thùng tắm đi ra, y hoàn toàn tin tưởng Quân Thập Thiện là nam nhân đường hoàng, không sai được.

“Chẳng lẽ cô nương thì không được phép khỏe mạnh?” Hỷ Thước hừ một tiếng, cười nhạo kiến thức nông cạn của y. Mặc kệ y, cô đang muốn đi ra ngoài, lại thấy chủ tử đang theo hành lang dài đi thẳng đến. “Hầu gia.”

“Nàng tỉnh rồi?” Thuần Vu Ngự hỏi

“Đã tỉnh rồi, nhưng Hỷ Thước nói y phục của hắn rất cũ nát, trên người toàn mùi tanh của biển, cho nên đưa hắn ra sau hồ tắm rửa. Còn nói, phải về phòng lấy một ít xiêm y cũ của nàng cho hắn mặc… Chuyện này, sao mà được?”Khúc Thừa Hoan nhỏ giọng nói, đánh chết cũng không thừa nhận bản thân đã bị lừa.

Là nói, Hỷ Thước thật sự chẳng hiểu gì về nam nhân cả. Trước đã bị Hầu gia đưa vào phòng thị tẩm, nay lại phải mặc nữ trang giả làm cô nương, chuyện này muốn Quân Thập Thiện làm thế nào đối mặt với chính mình?

Thuần Vu Ngự khẽ nhếch mi, nhìn về phía Hỷ Thước với ánh mắt cực kỳ tán thưởng. “An bài rất khá.”

Hỷ Thước thận trọng, không cần phải dặn dò nhiều, cô đụng chuyện gì đều sẽ biết xử lý thỏa đáng.

“Hả?” Khúc Thừa Hoan há hốc mồm kinh ngạc. Trái lại, Hỷ Thước ngạo nghễ liếc mắt nhìn y.

“Hầu gia, đành phải để Quân cô nương chịu thiệt một chút, mặc tạm xiêm y cũ của ta. Đến sáng mai ta sẽ tìm ngay một sư phụ giỏi đến phủ giúp nàng may mấy bộ đồ mới.” Nàng nói.

“Được.”

Hỷ Thước gật gật đầu, xuyên qua hành lang dài theo lối đường mòn mà đi.

Hắn tính vòng qua phía sau ôn tuyền, lại thoáng nhìn thấy cận vệ của mình vẫn còn đang há hốc mồm.

“Ngậm miệng của ngươi lại.” Khinh bỉ liếc mắt nhìn y một cái, rồi bước nhanh về phía trước.

“Hầu gia, chuyện này có phải khoa trương quá rồi không? Quân Thập Thiện sau khi trúng tên, ngài nói với ta, do nàng gầy quá nên mũi tên chỉ đâm xuyên qua lớp quần áo rộng thùng thình bên ngoài chứ không chạm đến thân thể, không trở ngại gì đến sức khỏe. Ta cũng miễn cưỡng tin ngài. Nhưng bây giờ ngài lại nói, hắn thật ra là một cô nương… Nhưng… nàng rõ ràng bê được cả một thùng tắm nặng năm mươi cân. Làm sao hắn có thể là một cô nương?” Con gái mà còn nhỏ gầy như vậy, lấy đâu ra sức lực ấy.

Nói đến cùng, chỉ vì không muốn thừa nhận bản thân thảm bại bởi một cô nương. Năm mươi cân, y đương nhiên cũng bê được, nhưng y không có cách nào bê được thoải mái gọn gàng như Quân Thập Thiện!

Thuần Vu Ngự không thèm nhìn y, sải bước thông qua đường mòn đi về phía hồ.

Ôn tuyền nằm phía sau bắc viên, là một hồ nước nóng thiên nhiên. Từ xưa, chủ nhân đời đầu của tòa phủ này đã khai hồ mở suối, tạo thành một bể nước rồi quây lại thành một phòng tắm nước nóng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio