Đôi con ngươi cháy lên kim quang yêu quỷ, hắn nhìn Quân Thập Thiện. Hắn nghĩ, nàng còn có cơ hội tái thế làm người, chỉ cần hắn lựa chọn quên nàng, tất cả có thể làm lại từ đầu… Cho dù hắn không muốn, bọn họ cuối cùng vẫn sẽ như vậy, không thể gặp nhau.
Cắn chặt hàm dưới, hắn hạ quyết tâm.
Quên đi, hãy quên hết tất cả đi!
Vô Cữu rũ hàng mi phát sáng, toàn thân run rẩy đến mức không thể khống chế. Hắn mấp máy đôi môi đã không còn sắc máu.
“Ta, Vô Cữu…” Hắn dừng một chút, cổ họng khô ráp giống như bị đá vụn chà sát. Hắn hít thở thật sâu, chịu đựng cơn đau thắt tim, nói ra lời thề đau đớn trái lòng nhất. “Thề mãi mãi quên đi Thập Thiện. Ta… sẽ quên hết quan hệ ngàn năm. Từ nay về sau, vĩnh viễn… không bao giờ gặp lại… nàng.”
Hắn luyến tiếc, nhắm mắt lại, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tượng đá tuyệt mỹ của nàng. Cảm giác từng hơi thở của nàng vĩnh viễn tan biến vào không gian. Chỉ chốc lát sau, cả một pho tượng đá tan thành cát bụi, bị gió cuốn đi, vùi vào hoang thổ.
Yêu hận tham si, đến cuối cùng, chỉ còn lại cát bụi.
Hắn hoảng hốt, hồn phách đang mãnh liệt chống chọi với lời thề.
Hắn không cần quên, không được quên, tuyệt đối không thể quên!
Không có lý nào, hắn thất bại với chính ngôn linh của mình!
Thề, cùng lắm chỉ là nói cho họ nghe, hắn vốn không muốn quên. Hắn thà mình không có thần cách, mất đi toàn bộ đạo hạnh tu luyện, cũng không muốn lãng quên nàng. Nhưng mà, trong cơ thể giống như có gì đó đang xao động, hơi thở giống như không ngừng từ trong cơ thể – rút ra.
Tình duyên vương vấn ngàn năm, như tơ, cắt đứt.
Yêu thương quyến luyến, như sợi dây dài, cắt đứt.
Trái tim tương tư, như sương, tan biến…
Tình yêu yên diệt, phong ấn trí nhớ, đốt hủy tham giận dữ si, cắt đứt tham luyến. Phong hỏa điện lôi thay nhau ra trận, triệt để tiêu diệt từng chút từng chút một, không còn để lại gì trong cơ thể hắn. Hắn ra sức chống lại, nhưng vẫn như lá rụng lìa cành, bất lực mặc người giẫm đạp lên tình yêu say đắm mà hắn từng dùng cả sinh mệnh để níu giữ, bảo vệ.
Hắn giống như cái xác không hồn, yêu hận tham luyến đều bị lời thề rút ra khỏi cơ thể. Tất cả giống như nươc chảy mây trôi, cho dù cố nắm giữ, đến cuối cùng vẫn chỉ là hai bàn tay trắng.
Không đúng.
Còn nỗi đau.
Tình yêu đã bám rễ, ăn sâu vào từng thớ thịt con người hắn, nay phải dứt ra, tựa như tên mưa đao trận, tựa như dao sắc chém từng nhát từng nhát, hắn đau đớn đến nỗi không ngừng run rẩy.
Vì sao lại đau đớn đến thế? Hắn hoài nghi.
Cơn đau từ trái tim kéo sang hồn phách, cắt thành từng đoạn. Rõ ràng hắn vẫn tồn tại, lại cảm thấy như đã mất đi hồn phách, tan thành sương khói, tán loạn bốn phương tám hướng tìm kiếm hình bóng nàng.
Thế nhưng nàng…
Nàng là ai?
Hắn lại là ai?
Hắn dừng lại, có bóng hình xinh đẹp giống như thoát kén, từ trong trí nhớ của hắn bay ra, phân tán khắp nơi. Trí nhớ của hắn không ngừng xói mòn, đau đớn khôn cùng, tựa như muốn hủy diệt cả hắn. Nhưng dù hắn trợn to đôi mắt đỏ lòm sắc máu, vẫn không tài nào tìm thấy lý do thống khổ.
Hắn muốn tìm kiếm cái gì?
Vì sao hắn lại đau đớn đến thế?
Nhìn trừng trừng lên trời, ánh mắt đỏ máu in hằn cả bầu trời, nuốt hết ánh dương. Trời xanh mây trắng cứ thế biến mất, u ám kéo nhau mà đến. Mây đen như mực, cuồng phong vũ bão vần vũ không trung. Tia chớp đỏ rực xé toạc tầng mây. Mùi hôi tanh chát chúa tràn ngập không khí, dày đặc đến mức gió thổi cũng không tan.
“Vì sao ta lại đau đến thế?” Hắn há mồm, rống giận với ánh chớp tiếng sấm. “Vì sao…”
Trong nháy mắt, đại địa chấn động, bầu trời hỗn loạn, cuồng phong vần vũ, mưa đột nhiên bạo ngược. Toàn bộ thế giới chìm trong mưa lũ điên cuồng say loạn.
Chỉ có hắc ám, đen tối đến mức vươn tay không thấy được năm ngón tay.
Thế giới của hắn, chỉ còn khuyết ám.
Hắn nghe không thấy, nhìn không thấy, mất hết ngũ cảm, thần hồn tê liệt.
Nước mưa bỗng hóa thành một bàn tay to bay tới, mở ra, thu hắn vào lòng bàn tay.
“Từ nay về sau, ngươi hãy đi theo tu hành cùng bản tọa.”
Bàn tay nắm lại, hóa thành kim quang, bay đi.
Đất trời bị bao trùm trong mưa lũ, trời giáng thiên tai họa thủy, bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm cuồng phong mưa lũ, bao phủ cả bốn tỉnh, ba mươi hai huyện Giang Nam.
Tâm hắn đã bình tĩnh trở lại, nhưng mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Nỗi đau bị chia cắt, hắn đã quên rồi.
Lời thề gian nan thống khổ, hắn đã quên rồi…
Tất cả mọi thứ thuộc về nàng, hắn đều đã quên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giữa lúc mưa lũ giàn giụa, linh hồn Quân Thập Thiện bỗng nhiên bị cuồng phong đánh tỉnh. Mưa lũ gội rửa đất trời, cũng gội rửa tảng đá ngàn năm, làm hiện ra nguyên hình bản thể của nàng.
Giữa mưa to gió lớn, nàng mở mắt ra nhìn trời.
Nàng không hiểu vì sao bản thân còn tồn tại.
Linh thạch, ngươi có thể trở về – Bầu trời đen tối nứt ra một lỗ hổng, chùm sáng màu vàng theo đó chiếu xuống.
“Vì sao?”
Các ngươi từng yêu nhau, đương nhiên ngươi sẽ không rơi vào kết cục bị huỷ đi thần cách. Bây giờ tam thế duyên đoạn, ngươi phải trở về thiên giới tiếp tục tu luyện.
“Hắn đâu?” Nàng hỏi.
Vô Cữu sát nghiệp quá nặng, đức phật nhân từ đã thu nhận hắn đưa về tu luyện. Từ nay về sau, không còn quan hệ gì với ngươi nữa.
Tiếng nói kia bỗng nhiên dừng lại, ánh sáng ngưng tụ trên người nàng
Trở về đi.
Nhưng nàng vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, khó hiểu nhìn trời, hồi lâu sau mới nở nụ cười.
“Hắn đã thề ước với ta, vĩnh viễn không rời không bỏ… Nếu vậy, ta chờ hắn.”
Không thể như thế, hắn thật sự đã quên ngươi rồi.
“Giữa chúng ta có vận mệnh tương liên, cho dù hắn có quên ta cũng không ngại. Chỉ cần hắn còn tồn tại, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.”
Hắn đã vào đất phật, không thể đi đâu được nữa.
“Như vậy, thì đổi đi.”
… Ngươi nói cái gì?
“Ta ở nhân gian chờ hắn.” Nàng cười cười. “Hắn chờ đợi ta bảy trăm năm. Hắn có thể chờ, vì sao ta không thể chờ?” Hãy để nàng nếm thử mùi vị chờ đợi đi, nàng muốn bồi thường cho hắn.
Cho dù vĩnh viễn không thể tương phùng?
“Vậy hãy để ta ở lại nhân gian tạo phúc, giúp hắn gội rửa sát nghiệp, để hắn sớm ngày trở về thiên giới, mãi cho đến khi ta hồn phiêu phách tán.” Nàng không biết bản thân có thể chống đỡ đến khi nào, nhưng nàng sẽ chờ đợi, mãi cho đến khi thể xác lẫn hồn phách đều câu diệt mới thôi.
Cho dù kết cục ngươi không thể trở về thiên giới được nữa cũng không ngại?
“Đây là báo ứng dành cho ta, không phải sao? Ngàn năm trước kia, ta dùng thân phận Quân Thập Phiến, lấy danh lập ước vây hãm hắn ở Hàng Châu. Ngàn năm sau, hắn dùng ngôn linh vây ta ở nhân gian, cũng thật công bằng.” Như vậy, lưu lạc giữa nhân gian cho đến tận cùng của sinh mệnh, cũng là hậu quả mà nàng đáng phải nhận.
Đó chính là lý do vì sao lúc trước ta không muốn đồng ý nguyện vọng tam thế tình duyên của ngươi. Để ngươi hạ phàm, tiến vào luân hồi, có rất nhiều người, rất nhiều sự vật cũng vì ngươi mà liên lụy…
Nói xong, u nhiên thở dài.
Huống hồ, ngươi mạng thổ, hắn mạng thủy. Sự tồn tại của các ngươi, chỉ biết phá huỷ lẫn nhau…
“Thì ra là thế…” Nàng cười khổ.
Hóa ra không phải chỉ là ảo giác của nàng mà là sự thật, hai người họ thật sự không thể cùng nhau tồn tại. Một khi gần nhau quá mức, không phải nàng bị thương thì là hắn bị huỷ, còn liên lụy xung quanh.
Hiện thời Vô Cữu đã vào đất phật, cho dù là bản tôn cũng không có cách nào đưa hắn trở về nhân gian. Ngươi làm sao có thể gặp lại hắn, tháo bỏ ngôn linh của hắn?
“Giữa chúng ta có ràng buộc, chỉ cần còn tồn tại, nhất định sẽ gặp lại, ta chờ được… Chờ đến một ngày, hắn vì ta mà tháo bỏ ngôn linh.”
Sau đó thì sao?
“…Rời khỏi hắn.”
Ánh kim quang bỗng nhiên chớp động, dường như đã nhìn thấu lời nói dối ẩn đằng sau khẩn cầu của nàng.
Đi thôi, nếu có một ngày như vậy, bản tôn nhất định sẽ thành toàn cho ngươi.
“Đa tạ thiên tôn.” Chỉ là lần này, phải làm thế nào vượt qua?
Bóng đêm buông xuống.
Đêm nay, bên ngoài Trúc Mộng Trắc Mệnh quán rất vắng vẻ, chỉ vì ông chủ không muốn buôn bán.
Trí nhớ ban đầu của hắn, hình như bắt đầu từ lúc tu luyện ở phật đường.
Về sau, nhân duyên chớ trêu, hắn bất cẩn làm rơi một giọt lệ xuống thân một người phàm. Hắn không thể lý giải vì sao mình lại rơi lệ. Nhưng điều quan trọng là, giọt lệ đó chứa đựng cả tham giận dữ si của hắn, cho nên hắn phải thu hồi.
Vì thế, trải qua ngàn năm đến thời hiện đại, cuối cùng hắn cũng thu hồi lại được giọt lệ của mình.
Hiện tại, chính là thời khắc hắn phải trở về đất phật.
Thế nhưng, chỉ một bức họa Long Thần đã dấy lên trong đầu hắn sóng gió động trời. Hình ảnh kia cứ chập chờn mơ hồ, hắn không thể nhìn rõ, nhưng trái tim lại đánh trống reo hò.
Bất kể hắn lần theo bức họa cũ nát kia để truy tìm thế nào, vẫn tìm không tìm thấy trí nhớ đã mất.
Tề Tử Dân, bạn tốt của hắn đã đi trước một bước, chỉ còn lại một mình hắn trên đời, mãi vẫn không thể giải thoát rung động nơi đáy lòng.
Mãi cho đến một ngày…
“Ông chủ, bên ngoài có một vị tiểu thư tìm ông, không có hẹn trước. Có cho cô ấy vào không?”
Vô Cữu quay đầu nhìn trợ lý, vẫy vẫy tay. “Mời cô ấy vào đi.”
Hắn lau mặt, muốn làm mọi cách để bình tâm yên tĩnh một chút.
“Dạ.”
Một lúc sau, trợ lý dẫn một cô gái đi vào. Cô ta mặc âu phục màu trắng, tóc dài kết búi, khoan thai bước vào.
Vô Cữu nhìn cô, không khỏi ngẩn người.
“Vô Cữu, còn nhớ ta không?” Cô gái kia ngượng ngùng mỉm cười ngọt ngào với hắn, trên tay cầm một chiếc vòng đội đầu hình rồng.
Hắn há mồm, lại không nói ra lời, chỉ cảm thấy trông nàng rất quen thuộc.
Cô gái có dung nhan tuyệt thế, đôi mắt biết cười… làm người ta quyến luyến.
Trái tim của hắn lại bắt đầu đập rộn. Chợt nhìn thấy chiếc vòng đá màu xám trên cổ tay cô, hắn chậm rãi nhìn đôi mắt biết cười kia.
Cảm giác quen thuộc đến thế, nhưng hắn lại không nhớ ra. Cơn đau lại kéo đến, nhức nhối như trái tim sắp bị dứt ra khỏi lồng ngực, đau đến mức hốc mắt cũng nóng lên.
“Này, chàng cúi thấp người xuống một chút đi.” Cô gái đi lên phía trước, đem vòng đội đầu hình rồng đeo lên trán hắn.
“Quên rồi cũng không sao, nhưng ngạch cô này là ta làm cho chàng, chẳng phải muốn trói buộc chàng, mà là muốn, chàng luôn nhớ đến ta…”
Hắn sững sờ. Cô gái trước mắt hóa thành giấc mộng ngàn năm trước, cũng có người từng đeo chiếc vòng hình rồng này lên trước trán hắn. Giữa rừng xanh bát ngát, hắn tiễn nàng sang thế giới bên kia. Bây giờ hắn mới hiểu được, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, nàng ấy đã lựa chọn ở bên cạnh hắn, đó chính là thông báo mịt mờ nhất của nàng.
Vì nàng chờ đợi bảy trăm năm, nhưng khi gặp lại, hắn chỉ vì hiểu lầm mà từ bỏ. Nàng đuổi theo hắn, phát cuồng đến mức nhập ma. Mãi cho đến trước khi chết, tay vẫn còn nắm chặt ngạch cô của hắn…
Ba trăm năm sau lại tương ngộ, hắn tìm thấy ngạch cô, nhớ ra nàng, mà nàng…
“Thập Thiện.”
Cô gái ngẩn ra, miệng cười nhưng mắt lại rơi lệ. “Vô Cữu, chàng nhận ra thiếp.”
“Thập Thiện của ta…” Hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, cảm nhận sự tồn tại chân thật của nàng. Nàng thật sự đang ở ngay trước mắt hắn.
Cuối cùng hắn cũng nhớ lại mình là ai.
Hắn nhớ ra tên mình, nhưng vẫn không thể nhớ nổi trước khi đến đất phật, hắn rốt cuộc xuất hiện trên đời này như thế nào. Hắn cho rằng bản thân thanh tâm quả dục, bây giờ mới biết được, bản thân là yêu quá hóa cuồng.
Cứ cảm thấy, mình luôn khuyết thiếu cái gì. Cho đến nay mới hiểu, hắn đang chờ nàng đến bù khuyết cho hắn.
Như vậy, có phải là từ nay trở đi, bọn họ có thể mãi mãi bên nhau, không ai chia lìa?
Có điều, lúc trước, chẳng phải nàng đã tan biến rồi ư?
Hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng giờ phút này lại chỉ còn muốn ôm nàng vào lòng.
“Vô Cữu, có thể đáp ứng ta một việc không?” Nàng ngập ngừng.
“Chuyện gì?” Hắn khẽ buông nàng ra, nước mắt lưng tròng như sóng cuộn.
“Hãy giải thoát cho thiếp, không phải lưu lạc nhân gian nữa.” Nàng nhìn hắn cười, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Cơ thể của ta đã tổn hại điêu tàn, chống đỡ không nổi nữa rồi…” Nàng lưu lạc ngàn năm, trải qua phồn hoa lẫn hoang vắng, bước qua thịnh thế và loạn thế. Bây giờ, nàng quá mệt mỏi rồi, tâm hồn lẫn thể xác đều đã kề cận cực hạn.
Nàng không muốn thượng thiên lại tiếp tục chiếu cố nàng thêm nữa, sợ rằng mình sẽ lại liên lụy hắn.
“Vì sao?” Hắn lặng lẽ hỏi, nhìn thấy trên người mình dính đầy bụi mịn, cảm giác như cơn ác mộng lại ập đến.
“Bởi vì…” Nói chưa hết, bầu trời đột nhiên xuất hiện tia chớp màu tím, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Quân Thập Thiện đột nhiên quay đầu, nhìn thấy tru lôi từ phía chân trời xa xa phóng đến.
Vì sao? Nàng không hiểu, những gì nàng đã làm còn chưa đủ hay sao.
Nàng căm tức chạy vọt ra hiên nhà, đóng chặt cửa kính.
“Nàng đang làm gì vậy?” Vô Cữu cũng đi đến, giương mắt nhìn lãnh điện màu tím đang kéo đến.
“Muốn diệt thì diệt mình ta là được rồi… Chuyện không liên qua đến chàng, chuyện không liên quan đến chàng…” Cho nàng lực lượng, ít nhất hãy giúp nàng bảo vệ hắn.
“… Tru lôi?” Vô Cữu chợt nhớ ra, thoắt mình đi xuyên qua cửa kính, giữa lúc nguy cấp ôm nàng vào lòng. “Phải đi cùng nhau. Lúc này đây… Chúng ta đồng sinh cộng tử!”
Dòng điện chém đến, cắt xương cắt thịt, hỏa diễm thiêu đốt tâm can, xông thẳng vào huyết mạch. Bọn họ chăm chú nhìn nhau, mãi cho đến khi bóng tối bao trùm tất cả.
Tia chớp màu tím trở về thiên giới, nhẹ nhàng đáp xuống tay một thân ảnh màu trắng trong.
Phía trước y, có một nam tử ngồi bên Vân Trì, rũ mắt nhìn mặt Vân Trì trong vắt như gương, đột nhiên cất tiếng hỏi. “Bởi vậy, vận mệnh của bọn họ lại sắp xoay vần lần nữa?” Khuôn mặt này lại giống hệt Vô Cữu.
“Đó là bản tôn đã đồng ý thành toàn.” Thân ảnh trắng trong kia nói.
“Từ giờ khắc này trở đi, Quân Thập Thiện trọng sinh trở lại nhân gian, như vậy… Coi như là kiếp thứ ba của nàng?” Tả Cận cười hỏi.
“Nàng vẫn là Quân Thập Thiện, đương nhiên đó vẫn là kiếp thứ ba cùng Vô Cữu.”
“Nhưng làm như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến những người khác chứ?”
“Cùng lắm chỉ cần điều chỉnh trí nhớ, để bọn họ chân chính làm người thôi.”
“Vậy, Vô Cữu cũng biến thành người phàm?”
“Đây là bản tôn đồng ý thành toàn.” Giữa bọn họ, phải chung sống dưới hình thái con người thì mới có thể phá giải sự xung khắc trong sinh mệnh.
“Cho nên một đời này, bọn họ sẽ giống như người phàm, sống bên nhau đến đầu bạc răng long, cuối cùng lại trở về thiên giới?” Tả Cận hỏi đến cùng, cười vô cùng khiêu khích, như muốn khiếu chiến với tính nhẫn nại của người kia.
“Ngươi muốn nhận thêm một lần tru lôi?”
“Thêm một lần nữa có gì đáng ngại. Dù sao tru lôi cũng không phải muốn diệt thần, mà là chữa trị diệt trừ ác linh.” Chuyện này, y cũng mới phát giác ra sau khi hình tiêu thần diệt, trở lại thiên giới.
Còn bây giờ, y chỉ muốn biết, Vô Cữu và Thập Thiện có được một đời an yên bên nhau hay không thôi.
Vô Cữu từ từ mở mắt, đứng dậy tắm rửa giống như thường ngày. Mở vòi hoa sen, thân hình trần trụi hoàn mỹ trơn láng. Hắn nhìn người trong gương, mày rậm kéo dài đến thái dương, đôi mắt thâm thúy tinh anh, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc tượng.
Ra khỏi phòng tắm, sấy khô máy tóc dài rồi vấn tạm ra sau đầu, hắn mở tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi màu đen. Chiếc áo hoàn hảo đủ để tôn lên thân hình vạm vỡ rắn chắc, phối với quần tây màu xám bạc khiến đôi chân thêm dài, khoác thêm áo vest đồng màu. Đi đến trước gương, chói mắt như một nam vương.
Nhìn ngắm chính mình trong gương, hắn hài lòng gật đầu. Đang lúc muốn mở cửa đi ra thì thoáng nhìn thấy chiếc vòng đội đầu hình rồng trên bàn trang điểm, suy nghĩ một hồi, mang theo chiếc vòng ra ngoài.
“Ông chủ, đây là hồ sơ lý lịch của ứng viên tuyển dụng hôm nay.”
Hắn là ông chủ của Trúc Mộng Trắc Mệnh quán, ở ngay trên lầu hai của Mệnh Tâm quán, chỉ mất phút để đi làm.
Vừa vào văn phòng, trợ lý Tiểu Lương lập tức đem một chồng tư liệu đặt lên bàn hắn.
“Hôm nay Đắc Lắc bắt đầu nghỉ rồi ư?” Hắn lật xem tư liệu, thuận miệng hỏi.
Đắc Lắc là em gái mà hắn thương yêu nhất, cũng là trắc mệnh sư, phụ trách công việc của Trúc Mộng Trắc Mệnh quán. Nhưng sau khi gả cho bạn thân Tề Tử Dân của hắn thì bắt đầu không chịu làm việc đàng hoàng nữa, thậm chí còn muốn về hưu non. Khiến hắn vô cùng đau đầu. Đành phải bắt đầu tuyển dụng người mới.
“Đúng vậy, anh Tề hôm qua có nói như vậy.” Tiểu Lương trước khi đẩy cửa đi ra còn không quên dặn dò. “Phỏng vấn bắt đầu lúc mười giờ.”
Vô Cữu bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, bắt đầu lật xem tư liệu. Đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên một tờ lý lịch.
Quân Thập Thiện, hai mươi bảy tuổi, trong nhà có chị gái, sở trường xem tướng và đoán trước tương lai.
“Không có hình chụp.” Hắn lẩm bẩm, rất có hứng thú với cái tên này.
Bởi vì cô ta, hắn có chút mong chờ đối với buổi phỏng vấn hôm nay.
Nhưng mười giờ bắt đầu phỏng vấn thì mãi đến mười hai giờ vẫn không thấy cô ta đến. Đang dọn dẹp lại hồ sơ trên bàn để chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì Tiểu Lương đột nhiên đẩy cửa đi vào.
“Ông chủ, ứng viên cuối cùng đã đến, có cho gọi cô ấy vào không?”
“Quân Thập Thiện?”
“Phải.”
“Mời cô ấy vào.” Vô Cữu ngồi chờ trước bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực.
Lúc cánh cửa vừa mở, bốn mắt vừa chạm vào nhau, trái tim hắn bỗng nhiên đập rộn.
Cô ta có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan sắc nét, ánh mắt linh động như biết cười, mi thanh mục tú, khóe môi tươi tắn uốn cong như hình trăng khuyết, là kiểu mỹ nhân quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn. Đặc biệt nhất là, mái tóc dài của nàng được búi gọn bằng một cây trâm bạc đen, đầu trâm có gắn một chuỗi bạch ngọc sáng bóng, phát ra tiếng rung thanh thúy theo mỗi bước chân cô.
Cô mặc áo sơ mi ôm sát người màu xanh lá sen, kết hợp với chân váy bút chì lưng cao, vừa đơn giản lại vừa phô diễn trọn vẹn đường cong hoàn mỹ của cô.
Vòng cổ bằng đá đen nổi bật trên làn da trắng nõn cũng tạo một điểm nhấn khác biệt.
“Thật ngại quá, tôi đến muộn.” Cô tươi cười thanh nhã nói. Giọng nói mềm mại, bước chân đoan trang mà quyến rũ, càng tăng thêm phong tình vô hạn.
“Ngồi đi.” Hắn hướng mắt vào vị trí ngồi trước mặt ra hiệu.
Cô nhẹ nhàng khoan thai đi đến trước mặt hắn, thong dong ngồi xuống.
Vô Cữu chống má đánh gia cô một lúc rồi hỏi. “Cô có sở trường gì?”
“Xem tướng.”
“Vậy, hay là cô xem tướng cho tôi thử đi.” Nói xong, không hiểu sao trái tim hắn cứ đánh trống liên hồi.
“Được.” Cô nhướn người đến trước một chút, nhìn hắn chăm chú từ trên xuống dưới, mỉm cười nói. “Vầng trán anh no đủ, mi thể mảnh dẻ, mày rậm chạy dài đến thái dương, đôi mắt thâm thúy, mắt gấp sâu, lông mi dày, mũi thẳng xứng hợp với viền môi xinh đẹp… Dáng vẻ thật sự rất đẹp.”
Hắn chậm rãi nhướng mày, khóe môi gợn cười. “Đây mà cũng gọi là xem tướng ư?”
“Ý tôi muốn nói là, vầng trán anh no đủ, cho thấy anh có tư chất thông minh. Mày rậm đại biểu anh trọng tình cảm. Viền môi dày cho thấy anh vừa nhiệt tình lại coi trọng công bằng. Hơn nữa, anh là người chân thành, rộng lượng không chấp nhặt với tiểu nhân. Tuyệt đối sẽ không để ý chuyện hôm nay tôi đến trễ.” Cô cong miệng cười xu nịnh.
“Phải không?”
“Hơn nữa, tôi còn thấy được, kiếp trước anh là một người phi phàm. Nhưng vì thất lạc một điều rất quan trọng nên mới tái sinh kiếp này, mục đích chính là để tìm kiếm vật đã mất ấy.”
“Nếu vậy, tôi đã đánh mất thứ gì, và làm thế nào để tìm lại được?”
“Anh đã đánh mất người con gái mình yêu, chỉ cần anh có thể đối tốt với tôi, cam đoan anh sẽ tìm lại được ngay.” Cô nói được như thật, đáy mắt còn lóe ra tinh quang.
Vô Cữu cười hứng thú. “Ngoại trừ xem tướng, cô còn biết làm gì không?”
“Đoán trước tương lai.”
“Vậy thì, cô đoán thử tương lai của tôi xem.”
Cô nghe vậy, nheo mắt lại chăm chú nghiên cứu hắn. “Vô Cữu, tôi thấy anh… Sắp yêu tôi.”
Hắn cúi đầu cười khan, đột nhiên đứng dậy. “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Có vinh hạnh được mời người đẹp dùng bữa trưa nay không?” Hắn vươn tay.
Cô cười híp mắt, nắm tay hắn. “Tôi còn có thể cho anh cơ hội theo đuổi.”
Vô Cữu lắc đầu cười nhẹ, nắm chặt lấy tay cô. Tấm cửa kính chiếu rọi hình ảnh bọn họ… Nàng thâm y trắng thuần, hắn mặc cẩm bào màu đen.
Nàng ghé gần bên hắn nói: “Vô Cữu, nhìn xem, hình bóng của chúng ta kìa.”
“Hư, nói nhỏ thôi, đừng để hắn phát hiện chúng ta đã nhớ lại tất cả.” Hắn thì thầm.
Hắn không hiểu vì sao vận mệnh lại có sự thay đổi lớn đến thế. Bọn họ không chuyển thế, mà giống như được trọng sinh sống lại, thân thế và cuộc sống cũng hoàn toàn thay đổi. Từ giờ khắc này, bọn họ có thể bắt đầu lại một lần nữa.
“Vậy… ăn cơm đi, ta đói lắm rồi.”
“Đi thôi.” Hắn nhịn không được hôn lên trán nàng, nhìn nàng say đắm.
Ra khỏi Trúc Mộng Trắc Mệnh quán, ánh mặt trời xán lạn tựa như tâm tình của hắn.
Nàng nhướn mắt nhìn hắn, mỉm cười hạnh phúc.
Bởi vì nàng… rốt cuộc đã có được tình yêu.
HẾT TRUYỆN