Đây là lần đầu tiên Quân gia có khách lạ đến ngủ lại.
Lúc lên đèn, ba nhân vật đứng đầu Quân gia hiếm khi lại ngồi chung dùng bữa, còn có thêm một nam tử xa lạ.
Thức ăn chưa thể nói là phong phú, nhưng cũng đầy đủ thanh tao. Không khí trong đại sảnh có vẻ biến hóa kỳ lạ, bởi vì không có ai mở miệng nói chuyện.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng chén đũa va chạm vào nhau. Quân Thập Tam vừa gắp thức ăn vừa quan sát Long Thần, chỉ thấy hắn bình thản dùng bữa. Còn Quân Thập Nhất ngồi đối diện, thỉnh thoảng cũng lén trộm dò xét phản ứng của hắn. Nhưng điều làm cho nàng tương đối ngạc nhiên chính là ngay cả Quân Thập Nhị ngày thường lãnh tình lãnh tính cũng đang quang minh chính đại đánh giá hắn.
Còn hắn, nàng không tài nào xác định được, mọi người nhìn hắn không chuyển mắt là bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hay là đã phát hiện ra điều gì rồi. Chỉ có điều, Long Thần đại nhân xuất hiện ở Quân gia, hẳn cũng không phải là chuyện xấu. Nếu để cho bọn họ biết được, cũng chẳng ngại gì.
Vì thế, sau khi dùng cơm xong, lúc mọi người đang tính lần lượt rời đi –
“Tế chủ, mời người lại đây, ta có việc muốn nói với muội.” Quân Thập Nhị hiếm khi mở miệng nói chuyện.
“Nhưng mà, ta muốn đưa Vô Cữu về khách phòng.”
“Việc này sẽ có những người khác làm.”
“Ờ.” Quân Thập Tam mếu máo, liếc mắt nhìn Long Thần một cái, chỉ thấy hắn vuốt cằm. Nàng đành phải ngoan ngoãn đi cùng Quân Thập Nhị.
Ai, tuy nói nàng là tế chủ, nhưng nàng sợ nhất chính là Thập Nhị tỷ mặt luôn không đổi sắc. Tỷ mà phân phó, nàng nào dám khước từ.
Chỉ có điều – “Đây không phải là viện của ta sao?” Tử Vi Các ở phương bắc là viện của tế chủ các đời. Huỳnh Cảm Lâu phía đông do đương gia sử dụng. Phong Thủy Cư phía Tây lại là chỗ ở của phó tế.
“Không thể đến viện của muội nói chuyện sao?” Quân Thập Nhị cũng không quay đầu lại đã hỏi.
“… Có thể.”
Đương nhiên là tỷ nói sao thì làm thế thôi. Hơn nữa, ngay cả Tứ Hỉ tỷ ấy cũng không mang theo người, tám phần là muốn cùng nàng nói chuyện riêng tư, không muốn cho người ngoài biết.
Vào trong phòng, Quân Thập Nhị liền vô cùng tự nhiên bước đến trước giá sách. Quân Thập Tam thấy thế, muốn ngăn mà không kịp, chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn tỷ tỷ lấy ra bức họa Long Thần.
Nàng cúi thấp đầu giống như đứa trẻ mắc lỗi, mặc dù cũng không biết làm như vậy sai ở chỗ nào. Chỉ vì nàng muốn cất riêng của bản thân, không muốn chia sẻ cùng ai khác.
“Bà nội có từng nói cho muội nghe rằng, thân là tế chủ không thể động đến thất tình lục dục?” Một hồi lâu, Quân Thập Nhị nhẹ giọng cất lời.
Bức họa này, là sau khi Bát Vân khoe khoang với Tứ Hỉ về sự huyền diệu của Thập Tam, Tứ Hỉ đã chạy tới nói với nàng. Ban đầu, nàng chỉ kinh ngạc về năng lực của Thập Tam, nhưng lúc nãy trong bữa cơm, hành động của Thập Tam cùng nam nhân kia khiến nàng không thể không lên tiếng cảnh cáo.
“Có.” Thập Tam đáp lời.
“Như vậy, khoảng thời gian muội ở trong mật thất, có từng nghe bà kể chuyện sâu xa giữa Quân gia và Long Thần không?” Đặt bức họa xuống, Quân Thập Nhị sẵng giọng quắc mắt nhìn nàng.
“Đương nhiên là có.”
Đó là khởi đầu của Quân gia, đã được ghi lại rất cẩn thận trong sử sách.
“Như vậy, ngươi đưa Long Thần về nhà, là muốn mô phỏng Sơ đại tế chủ ư?”
Quân Thập Tam ngơ ngẩn, không dự đoán được Long Thần đều đã tận lực che dấu khí tức trên người, vậy mà Thập Nhị tỷ vẫn sắc bén nhận ra được. Hơn nữa, một lời nói ra, chính là –
“Ta không hiểu ý tứ của tỷ.”
“Sơ đại tế chủ đã từng cứu Long Thần lúc ngài bị giam lỏng trong kết giới ở Thiên Trúc Sơn. Sau khi dẫn về một thời gian, Long Thần đã quyết định hạ một khế ước với Sơ đại tế chủ. Chỉ cần nằm trong năng lực của ngài, ngài sẽ dốc sức mà trợ giúp. Còn muội hiện tại đưa ngài ấy về nhà, cũng tính toán cùng ngài ấy đính hạ khế ước gì ư?”
Quân Thập Tam nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, “Ta đâu có nghĩ như vậy… Hà tất phải đính khế ước gì chứ? Trước mặt cứ như vậy, không phải rất tốt sao?” Huống hồ, căn bản không hề nghe nói khế ước kia bao giờ thì mất hiệu lực. Điều này không phải cho thấy, khế ước mà Sơ đại tế chủ cùng Long Thần đã đính hạ, là vô hạn kỳ đó sao?
Quân Thập Nhị thản nhiên nhìn nàng, “Nếu muội nghĩ như vậy, hãy nhớ kỹ đừng tạo thêm nhiều gút mắt với Long Thần.”
“Ta không có mà.” Nàng trả lời xong cũng có chút chột dạ.
Trên cơ bản, nàng cũng chưa từng nghĩ đến tình huống mình không gọi mà hắn cũng sẽ xuất hiện.
“Nếu như không có, vì sao muội lại vẽ ngài ấy?”
Nàng không biết giải thích cảm giác xúc động đó như thế nào. Cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Bị Quân Thập Nhị nhìn chằm chằm một hồi lâu mới rụt rè hỏi: “Không thể vẽ sao?”
“Khuôn mặt của thần linh không thể vẽ. Ngài ấy để cho muội vẽ ra, đây là có ý gì?” Quân Thập Nhị hỏi lại.
“…” Quân Thập Tam lại trầm mặc.
Bát Vân nói, đó là vì tư chất của nàng cực cao. Nhưng lời này không thích hợp nói ra trước mặt Thập Nhị tỷ.
“Tạm thời, bất luận muội vẽ tranh với động cơ gì, tóm lại muội phải nhớ kỹ. Thân là tế chủ, muội không được phép động tình, huống chi đối phương lại là thần linh.” Ánh mắt thông duệ sắc bén như đao của Quân Thập Nhị giống như muốn xé toang lồng ngực nàng, nhìn thấy thực tâm của nàng. “Đừng làm chuyện điên rồ nữa.” Dứt lời, lập tức xoay người bỏ đi.
“.. Chuyện điên rồ?” Nàng giật mình, lẩm bẩm một cách ngây ngốc.
Chuyện điên rồ gì chứ? Chuyện điên rồ có liên quan gì đến động tình?
Lại nói, động tình là cảm giác thế nào nhỉ?
Bát Vân xử lý tất cả việc vặt vãnh xong, đi vào Tử Vi Các hầu hạ Quân Thập Tam tắm rửa thay quần áo. Xong xuôi lại ra vẻ si mê, lẩm bẩm, “Trên đời này sao lại có người tuấn mỹ thế nhỉ? Thần tiên trên trời cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.”
Tuy nói rằng mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng cả người hắn tản ra khí tức khiến cho người ta kinh sợ đến xơ xác tiêu điều. Nhưng khi hắn cười, không gian dường như hoàn toàn đổi khác, có thể sánh bằng nắng xuân ấm áp trong tiết trời đông.
Quân Thập Tam nhìn Bát Vân thu dọn xiêm y, không khỏi nhíu mày. “Bát Vân, ngươi không thấy hắn rất quen sao?”
Bát Vân đã từng nhìn thấy bức họa, sẽ không quên nhanh đến thế chứ, hay là nàng vẽ không giống?
“Quen sao? Người tuấn mỹ như vậy, một khi gặp qua là ta sẽ không thể nào quên đâu.” Bát Vân quay đầu nhìn nàng.
“Thật sao?” Nàng dựa người ngồi trên giường.
“Nhưng mà…” Bát Vân nghĩ nghĩ, đến gần nàng hỏi: “Tế chủ, không phải đã động tâm với hắn đấy chứ?”
“Hả?”
“Tế chủ các đời đều không thể thành thân, tế chủ sẽ không quên đấy chứ.” Tế chủ phải bảo trì tấm thân trinh tiết mới có thể liên hiệp với thần linh. Đây là quy củ.
“Ngươi đang nói đi đâu vậy?” Quân Thập Tam thở dài.
Vì sao Bát Vân cùng Thập Nhị tỷ đều nhắc đến chuyện này? Nàng phải làm gì mới biết được động tình và động tâm rốt cuộc là cảm giác thế nào?
“Không phải là tốt rồi.” Bát Vân cười khẽ. “Nếu tế chủ không phải là tế chủ, kết duyên với hắn thì thật đúng là xứng đôi, quả thực là một đôi trời sinh đất tạo.”
“Suy nghĩ nhiều quá.” Nàng tức giận nói.
Đó là Long Thần nha. Xưa nay chỉ nghe hà bá cưới vợ, chứ chưa từng nghe Long Thần cưới vợ bao giờ.
“Phải phải phải, là ta nói lỡ lời, tế chủ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.”
Bát Vân vừa đi, nàng liền nhắm mắt nằm xuống. Bất chợt cảm giác có luồng khí tới gần, vừa mở mắt ra đã thấy hắn ngay trước mặt, sợ tới mức nàng trợn trừng hai mắt.
“Sao ngài lại tới đây?” Nàng vội vàng trở mình ngồi dậy.
“Không muốn gặp ta à?” Hắn hỏi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Bây giờ cũng đã khuya rồi, hai người lại ở chung một chỗ. Quân Thập Tam cảm thấy như vậy hình như không được tốt cho lắm. Muốn nhảy xuống giường nhưng lại bị hắn cố tình ngăn trở.
“Muốn hay không cũng không là vấn đề, nhưng mà… ngài thật sự muốn ở lại sao?”
Tuy rằng cá nhân nàng rất hoan nghênh hắn ở lại, nhưng thái độ của Bát Vân và Thập Nhị tỷ rất quái lạ, cho nên nàng quyết định thuận theo ý họ, tận hết khả năng giữ khoảng cách với hắn. Hơn nữa về phương diện khác, nàng cũng hiểu được Thập Nhất ca đặc biệt mời hắn ở lại, tất có suy nghĩ cổ quái nào đó.
“Thế nào? Đặt tên cho ta xong lại muốn đuổi ta đi sao?”
“Cái đó chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, không tính toán gì hết.”
“Thuận miệng?” Hắn nheo con ngươi, khuôn mặt tuấn mỹ lúc không cười tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
“Cũng, cũng không thể nói là thuận miệng nói ra. Bởi vì Thập Nhất ca muốn biết, bởi vì không muốn cho huynh ấy nghi ngờ, ta chỉ tìm đại một cái tên cho qua chuyện thôi, bởi vì ta cũng không biết ngài tên gì.”
“Vậy chẳng phải ta nên cảm tạ ngươi sao?” Hắn cười mà như không.
Chỉ là thuận miệng nói ra thôi sao, không phải quá trùng hợp ư?
“Đại nhân không cần quá khách khí. Bởi vì ta cũng không có tên, cho nên ta biết chuyện có được một cái tên sẽ khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ.” Nàng cười hì hì nhìn hắn, “Nhưng đại nhân không cần đa lễ thế, cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Hắn không khỏi run rẩy khóe mắt, bị nàng chọc cho không biết nên khóc hay nên cười. “Thế nhưng, ta cảm thấy Thập Tam là một cái tên rất hay.”
Thập Tam, tên kiếp trước của nàng là Thập Phiến.
Cùng một cái tên, khuôn mặt giống nhau như đúc, hồn phách cũng là một, để hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng. Hắn đã từng nghĩ, nếu gặp lại nhau, có lẽ nàng sẽ không còn là nàng của hắn trước kia nữa. Không ngờ sự thật lại chứng minh, thế gian tất cả đều đã thay đổi, chỉ có linh hồn hồn nhiên khi chuyển thế là không thể biến đổi.
“Thập Tam đâu phải tên, chỉ là một con số.” Nàng cười khổ nói.
Hắn khẽ nhếch miệng cười, cao giọng nói: “Không bằng ta cũng đặt tên cho ngươi, có qua có lại.”
“Không cần, tế chủ không lấy tên thật.”
“Chỉ giữa chúng ta với nhau thôi, là cách gọi riêng. Ngươi cảm thấy thế nào?” Hắn hướng dẫn từng bước. “Như vậy cũng tốt mà. Từ nay về sau, ngươi có thể gọi ta là Vô Cữu, tránh bị bại lộ thân phận của ta.”
Nàng nhăn trán, nghiêm túc suy nghĩ một hồi. “Cũng được.” Tuy rằng Thập Nhị tỷ đã biết thân phận của hắn, nhưng nàng không thể nào vạch trần. Cho nên nếu hắn thật sự muốn ở lại đây, có cái tên để xưng hô cũng sẽ khiến người ta đỡ cảm thấy kỳ quái.
Hắn giống như đang trầm tư, thấp giọng lẩm bẩm. “Ta cảm thấy, chữ Thập này rất hay, ý nghĩa là thập toàn thập mỹ, cho nên sẽ giữ chữ này lại.”
“Ừm.” Nàng dùng sức gật đầu, xác nhận.
Tứ Hỉ, Bát Vân, mấy cái tên này đều nghe rất êm tai.
Nàng hứng phấn mà chờ mong, cảm giác có thể được hắn ban tên cho, là một may mắn lớn lao.
“Thập … Phiến.” Hắn đột nhiên nói, giương mắt nhìn nàng mỉm cười. “Quân Phiến, không tồi chứ.”
Nụ cười của Quân Thập Tam đông cứng trên khóe môi, không hiểu nổi hắn nói thật hay đang giỡn chơi. “Phiến (tảng đá), không phải tên…”
“Là tên.”
“…Ta không muốn cái tên này.”
Nàng thấy tên cũ của mình chẳng có lỗi gì, so với tảng đá tuyệt đối tốt hơn gắp trăm ngàn lần!
“Không còn kịp nữa, ta đã muốn rồi.” Hắn cười đến tà mị, phủ đến gần nàng. “Hòn đá nhỏ, ngươi sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”
Quân Thập Tam nhìn hắn đầy khó hiểu.
Rõ ràng nàng không quen biết hắn, huống hồ giữa bọn họ lại là quan hệ vu nữ cùng thân linh. Nhưng thái độ của hắn lại vô cùng thân thiện, giống như đã quen biết nàng từ rất lâu rồi.
“Ngươi có biết, đặt tên cho ta, có ý nghĩa gì không?” Hắn bất ngờ hỏi.
Hắn đột nhiên nhắc nhở, nàng kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.
“Ta có thể lấy tên lập ước, khống chế ngài?” Nàng nói xong, lập tức nhăn mặt nhíu mày. “Không đúng, ngài là thần linh chứ đâu phải yêu ma. Khế ước loại này đâu đủ thành lập.”
“Ngươi không thể khống chế ta được, nhưng ngươi có thể trói buộc ta.” Bởi vì nàng là phù thủy, lời nói ra có linh khí. Bất kể luân hồi thế nào, chỉ cần hai người ở cùng một thế, tất sẽ có thể gặp lại.
Sự thật chứng minh, bọn họ quả thật gặp lại.
“Trói buộc?” Nàng há hốc miệng, cảm giác mình đã phạm phải tội ác tày trời. “Vậy phải làm thế nào mới tốt?” Bà nội không dạy qua, nàng căn bản không hề biết có chuyện như vậy.
“Gả cho ta là được thôi.”
Quân Thập Tam trừng lớn đôi mắt.
“Biểu tình này của ngươi thật đúng là đã khiến ta khó hiểu.” Hắn nhẹ nhàng gãy chiếc mũi xinh của nàng.
Thập Phiến là một phù thủy có thể lực gần như thần linh. Lời nàng nói ra có linh khí. Trước khi quy thiên, nàng đã buông lời hứa hẹn: Chỉ cần hắn bảo hộ Quân gia, nàng nhất định sẽ chuyển thế trở về Quân gia, cùng hắn gặp lại.
Mà nay, điều hắn muốn không phải là một lời hứa, mà là một sự ràng buộc. Bất luận bằng hình thức gì cũng được, chỉ cần có thể khiến cho tương lai của hai người gắn liền thành một khối là tốt rồi.
Mà hôn ước, là ràng buộc vô cùng tốt.
Quân Thập Tam vội vàng bụm mặt. “Chuyện này có thể sao? Người và thần sao có thể kết hôn với nhau được.”
Đạo lý đó, nàng không hiểu.
Huống hồ, cái nàng muốn là bằng hữu, là người có thể làm bạn với nàng. Còn thành thân, nàng chưa từng nghĩ đến.
“Không, ngươi trải qua kiếp này tất sẽ có thể được đứng vào hàng tiên ban. Ngươi có được thần cách.” Hắn phủ đến gần nàng.
Hắn khẳng định như thế là bởi vì bảy trăm năm trước, khi hắn cùng Thập Phiến đính ước, thiên tôn không hề can thiệp. Điều này cho thấy, thiên tôn cũng nhận định Thập Phiến dốc lòng tu luyện nhất định có thể mọc cánh đăng lên thành tiên. Nếu không, chỉ là một con người bình thường, dựa vào cái gì có thể trói buộc hắn?
Thấy hắn làm như lại muốn hôn mình, nàng lập tức che miệng lại, “Vậy chờ ta trải qua hết kiếp này đã.”
“Ta không chờ được lâu như vậy.” Hắn dễ dàng gỡ tay nàng ra.
Thấy đôi mắt của hắn híp lại, cười đến phong tình ma mỵ, nàng không khỏi giật mình, toàn thân run rẩy. Hắn cứ phủ lại gần, nàng vội hỏi: “Ta không thể lập gia đình. Không có tấm thân trinh trắng, ta làm sao tu hành, làm thế nào đứng hàng tiên ban?”
Rất mâu thuẫn, không phải sao?
“Tu hành và việc ngươi có phải là xử nữ (gái trinh) hay không chẳng có quan hệ gì lớn. Chỉ cần ngươi dụng tâm tiềm tu, nhất định có thể thành tiên.” Hắn nói như đinh đóng cột.
Quân Thập Tam không hiểu nổi tâm tình của mình lúc này, chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động. “Nhưng, thân là tế chủ ta không thể thành thân. Huống chi, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình. Ta chỉ muốn làm tế chủ thôi.”
Họa ra chân dung của hắn, đó là vì một cảm xúc gần như bị ma quỷ ám ảnh. Lần thứ hai được trông thấy hắn hiện hình, nàng đương nhiên là vui sướng không thôi. Nhưng mặc dù như thế, nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải lập gia đình.
Xem xét biểu tình kinh hoảng của nàng, hắn lui về phía sau một chút: “Đương nhiên, ta sẽ đợi đến lúc ngươi thích ta.”
“Thích?”
“Đúng, đến lúc ngươi cảm thấy không thể không có ta.” Dứt lời, hắn biến mất trong nháy mắt.
Nàng ngơ ngẩn, xuống giường, đuổi ra tới ngoài cửa phòng. Không cảm giác được hơi thở của hắn, cũng không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Nàng cảm thấy bất an, không khỏi phỏng đoán có phải vì nàng không tán thưởng mà hắn đâm ra tức giận nàng rồi không. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, cũng không phải là chuyện một mình nàng có thể quyết định.
Nhưng nếu hắn thực sự tức giận thì phải làm sao đây?
Nếu sau này hắn không muốn gặp nàng nữa thì phải làm sao bây giờ?
Ủ rũ ngồi trở lại giường, nàng bỗng dưng chấn động. Nàng lo lắng cũng phải. Sau này hắn không muốn gặp nàng chứ không phải là khi nàng gọi mà hắn không muốn đến. Hai trường hợp này thoạt nghe thì có vẻ tượng tự, nhưng xét về ý nghĩa thì lại hoàn toàn bất đồng.
Rốt cuộc nàng làm sao vậy?
Thành Hàng Châu vào mùa thu, đêm lạnh như nước. Vô Cữu một mình đứng trên đỉnh núi Thiên Trúc. Cảm giác có người đi tới bên cạnh, hắn không thèm chớp mắt, ngay cả chào hỏi cũng lờ đi.
“Đứng đây hứng gió ngắm cảnh đêm, thú vị ư?” Người nọ cười nói. Khuôn mặt trắng như ngọc, mặc một bộ cảm bào thêu hoa trắng muốt, lưng thắt đai ngọc, phong thái nhẹ nhàng.
“Trạm Đóa, ngươi ý kiến sao?” Hắn lạnh lùng quét mắt.
Hắn muốn ở một mình, tạm thời rời xa Thập Tam, chính là hy vọng mình sẽ không vì nhất thời nôn nóng mà dọa nàng sợ.
“Không, sao dám?” Trạm Đóa mặt như hoa đào, xinh đẹp tuyệt trần, không tỳ vết. “Ngược lại, dạo này Tả Cận không tìm thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi đang ở chỗ ta đấy chứ.”
“Ta chạy trốn xa chút, đỡ phải nghe hắn vừa mới gặp đã giáo huấn ta.” Hắn hừ một tiếng.
“Nếu ngươi làm việc theo kế hoạch, ta cần gì phải thuyết giáo?” Một giọng nói thấp thuần vang lên, đồng thời, một thân hình cao lớn tương tự hắn cũng xuất hiện.
Vô Cữu không khỏi nhắm mắt, không muốn nhìn thấy khuôn mặt giống mình như đúc kia.
Long Thần, không có bóng dáng, cũng không có ảnh chiếu trong gương trong nước, đến nỗi không có cách nào biết được diện mạo của mình. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đối phương, liền có thể biết được bộ dáng mình trông như thế nào.
Hai người bọn họ đều là Long Thần tu luyện ở Vân Trì, là cặp Long Thần song sinh hiếm có trên thiên giới. Đừng chỉ nhìn vào diện mạo bên ngoài giống nhau như đúng, nội tại của bọn họ phải nói là khác nhau vạn dặm.
Tả Cận cố chấp làm theo quy củ, Vô Cữu lại ngông cuồng bất tuân. Tả Cận một lòng tu đạo, Vô Cữu lại trầm mê hồng trần. Nhưng Vô Cữu lại được thiên tôn coi trọng, cho hắn chưởng quản mây mưa sấm sét, còn Tả Cận chỉ được chưởng quản hai biển Trường Giang và Hoàng Hà.
Một người trên trời, một kẻ dưới đất. Vô Cữu được thiên tôn trao quyền, có thể thao túng chuyện sinh sát trong nhân gian. Còn Tả Cận lại chỉ có thể nghe theo quyết định cuối cùng của Vô Cữu.
Đãi ngộ bất đồng, nhưng Tả Cận chưa từng một lần bất phục, vẫn luôn chăm chú giữ vững cương vị.
“Ngươi dẫn hắn tới làm gì?” Vô Cữu không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Trạm Đóa.
Hắn lẩn tránh Tả Cận, chính là vì không muốn Tả Cận biết chuyện Thập Phiến đã chuyển thế, đỡ phải bị y càm nhàm lảm nhảm bên tai không ngừng.
Trạm Đóa nhăn mặt, rõ ràng đứng bên cạnh Vô Cữu. “Không phải đâu. Ta rõ ràng vừa mới cảm thấy ngươi rất vui vẻ, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt. Có phải ngươi thay đổi quá nhanh rồi không?
Tả Cận hừ lạnh. “Vừa rồi hắn vui vẻ, là bởi vì Thập Phiến đã chuyển thế.”
“Thật sao?” Trạm Đóa kinh ngạc không thôi.
“Thì đã sao?” Vô Cữu không vui, trừng mắt nhìn hắn.
“Cũng bởi vì thiên tính trầm mê, yêu tự do của ngươi mới khiến ngươi lọt vào tay Quân Thập Phiến, bị nàng ta trói buộc ở đây suốt bảy trăm năm. Ngươi còn chấp mê bất ngộ.” Tả Cận mặt không đổi sắc mà nhìn hắn, khiến người khó đọc tâm tư.
Thiên giới đều có quy điều, tất cả thần tướng đều có kỳ danh, đặt tên đính ước là đạo lý từ xưa đến nay không hề thay đổi. Nhưng Vô Cữu là do Vân Trì thiên giới sinh ra, cá tính dã liệt khó thuần, không muốn để ai đặt tên rồi chống chế chính mình.
Nhưng có một ngày khi hắn rời khỏi thiên giới, chẳng hiểu sao lại bị nhốt trong kết giới của linh thạch trên núi Thiên Trúc. Quân Thập Phiến cứu hắn, đồng thời cũng đặt tên cho hắn là Vô Cữu, lập thành đính ước. Từ đó về sau, hắn phải bảo hộ Quân gia trong phạm vi năng lực của mình.
Hiện giờ, Thập Tam lại thốt lên gọi tên của hắn. Cho dù là trùng hợp, hắn cũng nhận định đây chính là cơ hội. Cho dù phải lừa gạt nàng, cũng muốn giữ nàng ở lại bên người.
“Đó là ước định giữa ta và nàng, không cho phép ngươi xen vào.” Hắn cảnh cáo.
Hắn giữ mối tình ba kiếp của hai người nhưng hắn không nghĩ tới, chờ đợi nàng chuyển thế một lần lại phải phí mất bảy trăm năm.
Nếu lại bỏ qua kiếp này, có trời mới biết lần sau bọn họ được tái hợp sẽ phải đợi thêm mấy trăm năm nữa.
“Ngươi…”
“Thập Phiến ư… nhìn như thông minh, lại thường giống như thiếu căn cơ, ngốc nghếch, thật khiến người ta nhung nhớ.” Trạm Đóa mặc kệ huynh đệ họ tranh chấp, giống như rơi vào ký ức, cười híp mắt, lập tức lại nghiêm túc mà nói. “Nhưng mà, Thập Phiến sau khi chuyển thế đã không còn là Thập Phiến nữa, ngươi nên biết điều đó.”
Thân là bạn tốt của Vô Cữu, hắn cũng tương đối hiểu biết Thập Phiến. Nhưng không dự đoán được mấy chục năm ở chung đó lại khiến cho tên bạn tốt này nảy sinh tình cảm. Càng buồn cười chính là, sau khi Thập Phiến chết đi, hắn mới phát hiện ra tình cảm của mình.
“Thập Phiến dạy ta hiểu được cái gì gọi là tình yêu. Còn Thập Tam lại giúp ta biết được sự tra tấn của tình yêu.” Đối với tình cảm của mình, hắn cũng không phải không dám nói.
Yêu chính là yêu, may mắn lại có lần thứ hai gặp gỡ, ai cũng đừng hòng ngăn cản được hắn.
“Thập Tam?” Trạm Đóa không khỏi cười nhẹ. “Thật là cái tên thú vị. Tám phần là muốn phòng ngừa bị yêu ma định ra khế ước đúng không. Nhưng cái tên tương tự, cũng không có nghĩa là tính tình sẽ giống nhau. Ngươi…”
“Cùng là một. Nàng hoàn toàn không thay đổi, trong vẻ quật cường cất giấu sự ngây ngô.” Nói xong, hắn không khỏi nở nụ cười.
Có cách nào chứ? Hắn vẫn thích tính tình thiện lượng mà ngoan cố, nghiêm túc lại ngây ngô của nàng.
“Cho nên, người thề sẽ nhất định như vậy?” Tả Cận giận tái mặt.
“Phải.”
“Cứ dây dưa tình cảm mãi như thế, trói buộc nàng bên người, ngươi cảm thấy đối với nàng công bằng sao?” Tả Cận bĩu môi, hoàn toàn không có thiện cảm với mối tình này.
“Tình cảm của ta không hề gián đoạn. Còn nàng, thay đổi thân xác cũng chỉ vì muốn gặp lại ta, vì không có cách nào quên ta được. Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, biết nàng yêu thương ta…” Nàng quên hết tất cả cũng tốt, bởi vì bọn họ cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Trạm Đóa nghe xong, ngăn cản Tả Cận khuyên tiếp. Hắn nhếch miệng cười nói: “Được rồi, cứ làm như thế đi. Nếu không thì có thể thế nào chứ?”
Bảy trăm năm chờ đợi cũng không thể làm Vô Cữu mất hết hy vọng. Người ngoài ngăn cản cũng chỉ vô dụng mà thôi, chẳng bằng cứ lạc quan mà theo dõi.
Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng ông trời tự có sắp xếp. Nếu không, hà tất phải để Vô Cữu cùng Thập Phiến tái hợp. Tình duyên hai kiếp, đó là duyên phận chẳng dễ dàng gì có được.
“So với việc cứ chờ đợi thêm nữa, ngươi trực tiếp hạ linh ngôn với nàng khiến nàng yêu ngươi đến chết, chẳng phải tốt hơn sao?” Đề nghị của Trạm Đóa đổi lấy được cái nhìn chằm chằm của Tả Cận, như đang buồn bực vì hắn đề xuất loạn xạ.
“Dùng linh ngôn để chiếm được tình cảm thì có gì tốt? Cùng lắm cũng chỉ là lừa mình dối người. Ta muốn chính nàng cam tâm tình nguyện.” Hắn bẩm sinh đã có năng lực sử dụng linh ngôn. Chỉ cần hắn nói ra miệng, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể trở thành sự thật. Nhưng nếu làm như vậy, còn có ý nghĩa gì?
Trạm Đóa đồng tình, chụp đầu vai hắn. “Nói rất hay! Lân Cận, đến Thần Cư lấy giúp ta bầu rượu đến đây. Ta muốn cùng Vô Cữu uống ba ngày ba đêm.” Coi như chúc mừng bằng hữu của mình rốt cuộc tìm được tình yêu đích thực.
“Căn bản là ngươi chỉ muốn tìm cớ để uống rượu thôi.” Tả Cận lườm hắn.
“Ai, có rượu ngon mà không có bạn tri tâm, thật đau lòng làm sao. Nhưng vẫn tốt hơn Vô Cữu, trong lòng tràn ngập tình yêu chờ đợi được người yêu đáp lại, thống khổ biết bao.”
“Ta chờ được.”
“Đúng vậy, để ăn mừng ngươi có thể chờ đợi, chúng ta phải uống một bữa cho đã!”
Vô Cữu nghe vậy, không khỏi lắc đầu cười nhẹ.