“Ta hát một bài cho các ngươi thưởng thức vậy.” Quân Thập Tam kéo váy đứng dậy, ngạo mạn nói, đã hoàn toàn không xem ba vị thần trước mắt ra gì.
Vô Cữu luôn chú ý đến nàng, thấy thân hình nàng lảo đảo liền chạy nhanh đến đỡ lấy.
“Không cần, nàng cứ ngồi ổn định là được rồi.”
“Ngài chê ta hát khó nghe ư?” Nàng sửng cồ.
“Không…”
“Vậy thì ngồi xuống đó đi.” Nàng giống như đứa bé đang học đi không muốn mẹ bế bồng nữa, sau khi đẩy tay hắn ra liền cuốn lấy làn váy dài tráng lệ xoay một vòng, hít sâu một hơi, cất cao tiếng hát. Giọng hát trong trẻo không pha chút tạp chất, tưởng như có thể phá tan bóng mây, kéo ánh mặt trời lan tràn thế gian.
Âm thanh uyển chuyển lại ôn nhu lượn lờ trên mặt hồ, xoay vần giữa không trung, khiến cho vạn vật đều say mê, mãi cho đến khi khúc ca kết thúc.
“Có hay không?” Nàng rũ mắt, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ mà nhìn ba người đang chấn kinh trước mặt.
Bài hát này cũng không phải kỳ ca gì, mà chính là một khúc hát Phật Ân, hiến dâng cho đức Phật.
“Hát rất hay, quả thật không khác gì Thập Phiến.” Tả Cận đột nhiên nói.
Vô Cữu trừng mắt liếc xéo qua y. Quân Thập Tam ngẩn ra, ánh mắt nhàn tản dần dần ngưng tụ. “Ai là Thập Phiến?”
Cái tên này đã xuất hiện bên tai nàng rất nhiều lần rồi, nhiều đến lúc nàng không muốn để ý cũng không được.
Dường như, mọi người đang xuyên qua cái tên này để nhìn vào nàng, hoặc là, mọi người đều nghĩ nàng là một ai đó khác.
“Tả Cận!” Vô Cữu trầm giọng quát, ngập đầy cảnh cáo.
“Đừng nói nữa, Tả Cận.” Ngay cả Trạm Đóa cũng lên tiếng ngăn cản.
Nhưng mà, y lại như đã quyết tâm, chậm rãi cất giọng, còn nhấn mạnh từng từ. “Tế chủ đời thứ nhất của Quân gia, Quân Thập Phiến!” Chỉ trong nháy mắt khi vừa nói hết câu, trong mắt hắn liền bắn ra một ánh hào quang màu bạc, chiếu thẳng vào mi tâm của nàng.
“Tả Cận!” Vô Cữu muốn ngăn cũng không kịp.
Thân hình Quân Thập Tam lay động một lúc xong, muốn mở miệng nhưng tâm trí đã chìm vào bóng tối.
Vô Cữu thấy thế, một tay kéo nàng vào lòng, cánh tay phải đảo qua, khí kình từ đầu ngón tay đột nhiên bắn ra, nhắm thẳng về phía Tả Cận.
Y gọn gàng cuốn mình tránh thoát.
Trạm Đóa vẫn tỉnh bơ, một mình uống rượu xem náo nhiệt.
“Rõ ràng tại nàng cứ truy hỏi, ta chỉ giải thích nỗi nghi hoặc giúp nàng mà thôi, ngươi vì vậy mà trút giận lên ta!” Tả Cận không vui nói.
“Ngươi không có tư cách làm cho nàng nhớ lại kiếp trước!”
“Để nàng ta nhớ lại thì thế nào? Nàng vốn chính là Thập Phiến, chính ngươi cũng nhận định như vậy không phải sao? Một khi đã vậy, vì sao không để nàng nhớ lại?” Hắn cười đầy vẻ khiêu khích.
“Ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Ta cũng không muốn quản, chỉ là không muốn thấy ngươi vì cô ta mà bỏ quên chính sự mà thôi.” Y rốt cuộc mất hết kiên nhẫn. “Ngươi đã quên làm mưa, ngươi có biết không? Nếu không phải ta thay ngươi giải quyết, bề trên đã sớm trách tội rồi.”
“Trách tội thì cũng có ta chịu trách nhiệm, ai bảo ngươi nhiều chuyện?”
Tả Cận nổi giận lôi đình, đá văng cái bàn. “Không phải chỉ là một người phàm thôi sao? Ta cho rằng đã bảy trăm năm qua, trái tim ngươi đã bình tĩnh trở lại rồi. Ai ngờ, kết quả ngươi vẫn ngựa quen đường cũ!”
Hắn thừa nhận, hắn rất thích Thập Phiến. Đối với chuyện Thập Phiến chuyển thế thành Quân Thập Tam, hắn ít nhiều cũng có chút suy nghĩ. Nhưng dù thích thế nào đi chăng nữa, cũng không hẳn vì nàng mà bỏ bê chính sự.
“Không phải ta ngựa quen đường cũ, mà là…” Ánh mắt Vô Cữu tràn ngập hàn lệ. “Mãi cho đến khi gặp được nàng, thời gian của ta mới bắt đầu chuyển động.”
“Ngươi…”
“Tả Cận, nghe lời ta, bớt quản chuyện của ta đi. Những chuyện phải làm, ta sẽ xử lý.” Hắn đã chờ đợi bảy trăm năm, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn yêu nàng!
Tả Cận trừng mắt nhìn hắn, muốn nói gì nữa, lại thấy Trạm Đóa miễn cưỡng nhảy đến giữa hai người, hai tay giương lên. “Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Trước phải đưa Thập Tam trở về đã. Chờ nàng tỉnh lại, xem nàng có thể nhớ lại được bao nhiêu rồi tính tiếp.”
Vô Cữu ôm lấy nàng, thoắt cái đã biến mất.
Tả Cận chỉ có thể trừng mắt nhìn mặt hồ, nặng nề thở dài một hơi.
“Ta nói này… Tả Cận, vì sao ngươi lại muốn để Thập Tam nhớ lại chuyện kiếp trước?” Trạm Đóa hỏi, đôi mắt hoa đào cất giấu thâm ý, dường như đã nhìn thấu tất cả.
“Bởi vì ta muốn Vô Cữu giác ngộ. Quân Thập Phiến chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi. Đợi đến khi Quân Thập Tam nhớ lại tất cả, trò cười này có thể kết thúc rồi.”
“Nghe rất có đạo lý, nhưng sao ta lại ngửi thấy mùi vị khác lạ nhỉ?” Hắn nháy mắt, ý vị sâu xa hỏi.
“Ta không hiểu ngươi muốn nói gì.” Tả Cận nhìn thẳng vào hắn, vốn tưởng không hề thẹn với lương tâm, nhưng khi bị đôi mắt trong sáng của Trạm Đóa nhìn chằm chằm tựa như muốn chiếu rọi tất cả suy nghĩ ẩn sâu dưới tận đáy lòng, ngay cả những tình cảm không cam tâm thừa nhận cũng bị bới móc, làm cho y bỗng nhiên chột dạ.
“Ta là Hoa thần tướng, hoa nhi luôn đa tình. Mà người đa tình luôn đặc biệt dễ dàng nhìn thấu tâm ý của người khác… Ta cứ cảm thấy ngươi…” Trạm Đóa nhấn mạnh đầu vai y một cái, lời cuối câu liền bị cuốn vào không khí đầy ái muội.
“Ta sợ Vô Cữu quá si mê, vì nàng mà bỏ bê chính sự.” Tả Cận cau mày, cố gắng che giấu suy nghĩ thật vào tận cùng nỗi lòng, dùng thực tế để chê đậy. “Cho dù nàng có được thần cách thì đã sao? Cả đời này rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một phàm nhân, bây giờ hắn tiếp cận nàng, ngươi cho rằng Thiên Tôn sẽ cho phép, sẽ không giáng tội sao?”
Y không có cách nào lạc quan như vậy. Hơn nữa, quá lún sâu vào tham giận sân si là biết chắc sẽ đưa tới bất hạnh. Mặc kệ là thần hay người, đều không có ngoại lệ. Hắn không hề muốn nhìn thấy có một ngày như vậy.
“Trên thực tế, cho tới bây giờ Thiên Tôn cũng chưa từng ngăn cản, không phải sao? Nếu Thiên Tôn muốn cản, chúng ta đành phải giúp Vô Cữu thôi.” Trạm Đóa cười đến là vô tư.
Hắn đã thừa nhận tình yêu dành cho Thập Phiến, vậy thì y cũng không định sẽ cưỡng ép hắn… Ừm, ít nhất không phải hiện tại.
Tả Cận lườm y. “Ngươi có nhớ Thập Phiến hưởng thọ bao lâu không?”
“Nếu ta nhớ không lầm thì hẳn là tám mươi tuổi.”
“Vậy ngươi cho rằng Quân Thập Tam có thể sống bao lâu?” Tả Cận hỏi lại.
“Có lẽ cũng khoảng đó. Tế chủ Quân gia đều trường thọ cả mà.”
“Năm nay nàng bao nhiêu tuổi? Chúng ta phải che dấu cho bọn họ đến khi nàng nhắm mắt lìa đời hay sao?” Kế hoạch long trời lở đất như vậy, làm sao có thể duy trì đến lúc đó chứ?
“Luôn sẽ có cách, luôn sẽ có cách thôi.” Trạm Đóa lạc quan vô cùng, căn bản là không nhận ra có vấn đề. “Đi xem một chút. Tám phần là Vô Cữu sẽ đưa Thập Tam đến Thiên Trúc sơn, chúng ta đến đó xem.”
“Ta không đi.”
“Ngươi không đi, chẳng lẽ là vì không muốn nhìn thấy Vô Cữu và Thập Tam thân mật?” Cố tình đụng trúng chỗ đau của y.
“Ngươi đang nói linh tinh gì thế?” Tả Cận đau khổ trách mắng.
“Vậy đi thôi.” Trạm Đóa ha ha cười.
Tả Cận bất đắc dĩ, đành để mặc hắn lôi đi.
Trong lúc tranh sáng tranh tối, Quân Thập Tam cứ vậy mà mê man. Mãi cho đến khi nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ hấp dẫn, mới nương theo nguồn sáng mà đi.
“Vô Cữu, chàng xem, vòng cô này đẹp chưa nè.” Nữ tử mặc thâm y đơn giản, tóc dài xám trắng búi thành kế, thoạt nhìn có chút lớn tuổi, nhưng tiếng nói lại mềm mại đáng yêu như thiếu nữ.
Từ góc độ của nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy mặt trái của nữ tử đó, còn nam nhân đang đưa lưng về phía nàng đang chậm rãi xoay người lại, tóc dài chưa vấn, cười đến ma mị mà trêu chọc.
Quân Thập Tam trong lòng run lên, sao lại có thể là hắn?
“Đây là cái gì?”
“Ngạch cô, món phụ kiện đang rất thịnh hành.” Nữ tử dường như đang dâng vật quý, giơ cao vòng dây hình rồng, khoa chân múa tay trước mặt hắn, “Cái này chính tay ta tự làm đó, là muốn tặng cho chàng.” (ngạch cô: vòng dây đeo trán)
“Thế nào, nàng tặng cái gì bản quân cũng phải nhận sao?” Hắn hừ một tiếng, làm như không vừa lòng lắm, có chút ghét bỏ, nhưng hàng mày lại quá đỗi dịu dàng, cất giấu thâm tình mà chính hắn cũng không hề hay biết.
“Rất hợp với chàng mà.” Nữ tử vẫy vẫy tay, “Chàng cúi xuống một chút, nhanh lên.”
“Thế nào, bản quân không nhận không được à?”
“Ai, chàng cứ nhận đi, ta mất gần cả canh giờ đó. Tặng ngạch cô cho chàng, chàng mới có thể nhớ chúng ta còn có hai kiếp nhân duyên.”
“Chỉ một kiếp gặp nàng, bản quân đã phải bán nửa cái mạng này cho Quân gia. Nếu kiếp sau còn gặp nữa, chẳng phải kêu bản quân tặng luôn mạng này cho nàng sao?” Giọng điệu đầy trêu chọc, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn khom người, để bà đeo vòng lên trước trán hắn.
“Nói vậy mà nghe được à? Lúc trước là ta đã cứu chàng, chàng phải biết ơn báo đáp nha.”
“Chậc, cùng lắm chỉ là lạc vào kết giới để nàng cứu được, một chút việc cỏn con đó mà nàng nói cứ như ơn cứu mạng vậy.”
“Đại nhân không uất ức, vấn đề ở chỗ chàng dã tính hung bạo, phải làm chuyện xấu thế nào mới có thể bị Phật Đà giam trong kết giới chứ.” Bà ta cười hì hì nói, “Mà ta mạnh nhất, chính là thuật giải trừ kết giới. Về điểm này, ta quả thật mạnh hơn chàng một chút nha.”
Hắn nheo mi mắt, “Cho nên chẳng phải bản quân đều đã hứa với nàng, cho dù không phải nàng, chỉ cần nằm trong năng lực của bản quân, trước sau ta đều sẽ giúp. Nhưng để tránh phiền toái, sau này nên định ra nội quy, Tế chủ các đời nhất định không được là nam giới. Miễn cho bản quân vừa nhìn thấy nam nhân đã khó chịu, bỏ đi.”
Nữ tử cười hi ha nhìn hắn, “Yên tâm đi, linh lực của Quân gia, bình thường đều tập trung vào nữ tử,…”
“Thế nào, sao lại nhìn bản quân như vậy, thích rồi sao?” Hắn nhếch môi, cười đến ma mị.
“Ta đã sớm thích chàng, chẳng lẽ chàng không biết?” Bà thở dài. Bà đã nói mấy mươi năm nay rồi, nhưng hắn chưa từng tin tưởng.
Gặp gỡ trên núi Thiên Trúc lần này, có lẽ đã cách lúc bà tạ thế chẳng còn bao lâu, linh lực còn tương đối mạnh, khiến bà nhớ lại chuyện mình đã khẩn cầu trời cao, vất vả lắm mới được cùng hắn kết duyên. Nhưng hắn lại không biết tình yêu là gì, cứ thế bỏ lỡ một đời.
Bây giờ tuy sắp tạ thế, nhưng bà không sợ, bởi vì bà biết bản thân còn có lần cơ hội.
“Thật sự muốn mê hoặc bản quân, sẽ vây bản quân lại đây sao?” Hắn căn bản không tin.
Bà không khỏi thở dài. “Đã là định mệnh, trách ai được? Vô Cữu, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nay, ta đã già đi, vì sao chàng vẫn không hề thay đổi, thật sự quá bất công. Nếu chúng ta ra ngoài, người ta còn tưởng chàng là cháu chắt của ta.” Nghĩ đến ngoại hình quá đỗi chênh lệch, bà không khỏi liên tục thở dài.
“Nàng còn chưa thành thân, lấy đâu ra cháu chắt?” Hắn hừ một tiếng.
“Con cháu của ca ca ta nhìn còn lớn hơn chàng đó.” Bà lại thở dài.
“Đừng thở dài nữa, than đến mức phúc khí bay loạn hết rồi.”
“Ai… Vô Cữu, thời điểm của ta đã đến.” Bà nói xong, thân hình chớp lên.
Hắn thấy thế, một tay kéo bà ấy vào lòng, chăm chú nhìn bà không chớp mắt.
Cảnh tượng này, làm cho Quân Thập Tam nhìn rõ dung mạo đầy nếp nhăn của nữ tử kia.
“Đừng sợ, sẽ không đau.” Hắn lẩm bẩm, nhưng không biết vì sao trong lòng lại bắt đầu bạo động một cách khó hiểu.
Chuyện nhân gian, chẳng phải đều như thế sao?
Một kiếp nhân sinh, phải trải qua sinh lão bệnh tử. Cái chết, đã là phàm nhân đều nhất định phải trải qua. Nàng ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi, hồn phách sẽ tiếp tục chuyển thế. Hơn nữa, bọn họ còn có tình duyên hai kiếp, hắn chờ nàng trở lại, cùng hắn đấu võ mồm.
Bà cười nhìn hắn, muốn nâng tay khẽ chạm vào hắn, nhưng một chút khí lực cũng không còn. “Vô Cữu, nói thật, chàng có từng hận ta ích kỷ, thay chàng đặt tên, vây hãm chàng ở đây không?” Thay hắn đặt tên, chính là thử thời vận. Ai ngờ duyên phận lại thần kỳ như vậy, khi đó hắn vẫn chưa có tên gọi.
Bà cho rằng, đây chính cơ hội mà là ông trời đã ban cho bà, đúng không?
“Cũng đã đặt rồi, ta còn có thể làm sao?” Hắn mím môi, chỉ muốn trấn an cảm xúc khó hiểu đang trào dâng trong lòng.
“Có hận không?” Bà cố ý hỏi lại.
Tình yêu của bà thật ích kỷ. Vì yêu hắn, vì muốn kết mối duyên tình trên trần thế, bà chỉ có thể đặt tên lập ước, vây hắn lại, trói chặt hắn với Quân gia. Bởi vì mặc kệ tương lại có như thế nào, nếu Thiên Tôn muốn tháo bỏ trói buộc giữa bà và Vô Cữu, ắt phải để bà chuyển thế làm người Quân gia. Cho nên, chỉ cần khiến hắn trở thành Long Thần thủ hộ, bọn họ nhất định có thể gặp lại nhau.
Hắn không hiểu, nhìn bà ta. “Ta không nghĩ tới vấn đề này.” Ở chung với nàng rất vui vẻ, cái gì mà hận hay không hận, căn bản hắn chưa từng nghĩ đến.
“Được không? Phải chờ ta, ta sẽ trở lại làm người Quân gia, đến lúc đó, chàng nhất định phải đến tìm ta…” Ánh mắt mang theo ý cười chăm chú nhìn hắn, rồi sau đó, người đang nằm trong lòng hắn dần dần mất đi hơi thở. Cho dù hồn phách đã rời khỏi thân xác, đôi mắt kia vẫn không hề khép lại. Không phải chết không nhắm mắt, mà là luyến tiếc không đành… Thần thái này, ngay cả Quân Thập Tam cũng nhìn ra được, bà ta luyến tiếc hắn nhường nào.
“Thập Phiến?” Hắn khẽ gọi, nghi hoặc ôm lấy ngực, lại chậm rãi xoa gò má bà ta, không thể lý giải được cơn đau mãnh liệt đang xâu xé tâm can hắn rốt cuộc là vì sao.
Hắn chỉ có thể nhìn bà. Lúc sau, hắn lấy tay khẽ vuốt qua mặt bà, trả lại cho bà hình dáng thiếu nữ, không còn chút dấu vết tuổi già, ngay cả mái tóc hoa râm cũng trở nên đen nhánh, khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt dịu dàng vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, dường như trở lại hình dáng thuở ban đầu gặp gỡ.
Khi Thập Phiến gặp hắn, mới có mười tuổi, mà nay đã tám mươi tuổi rồi. Bọn họ đã bên nhau bảy mươi năm, tựa như hình với bóng. Nỗi niềm xôn xao mãnh liệt như sóng thủy triều đánh thẳng vào lòng hắn, quá mức sâu đậm, quá mức hung bạo, khiến hắn không thể nào chịu nổi.
Mãi cho đến thời khắc này, hắn mới tỉnh ngộ. Thập Phiến đã hòa thành máu thịt, trở thành một phần thân thể không thể tách rời của hắn. Nhưng hắn đã mất nàng, hắn rất đau… Cho dù biết sẽ có ngày gặp lại, nhưng giây phút này, hắn đã mất nàng, biết được điều này khiến mắt hắn đau quá, đau quá….
“Thập Phiến!” Hắn ôm chặt bà vào lòng, chặt đến nỗi như muốn khảm bà vào trong cơ thể.
Quân Thập Tam mở to mắt, nhìn thấy người đàn bà hắn ôm trong ngực dần dần thanh xuân trở lại, dung nhan giống mình như đúc. Nghe thấy tiếng than khóc tê tâm liệt phế của hắn, trong lòng vô cùng đau xót, đau đến nỗi bỗng giật mình mở trừng hai mắt… “Nàng tỉnh rồi?” Vô Cữu ngồi bên cạnh giường, thần sắc hoang mang nhìn nàng.
Hắn không biết nàng đã thấy được bao nhiêu trí nhớ kiếp trước từ trong mộng cảnh, chỉ sợ nàng sau khi nhớ lại, sẽ không nhận tình ý của hắn nữa.
Quân Thập Tam mở to mắt nhìn hắn. Khuôn mặt không thay đổi, nhưng giờ phút này hắn đang khẽ cười, khác quá xa dáng vẻ cực kỳ bi ai trong mộng cảnh.
Như vậy là… đó là mộng sao?
Cảnh tượng trong mơ, là muốn nói với nàng điều gì?
“Làm sao vậy?” Phát hiện vẻ khác lạ của nàng, hắn nâng tay khẽ chạm vào trán nàng, lại bị nàng đẩy ra. “Thập Tam…”
“Thập Phiến là Đại Tế chủ đời đầu của Quân gia.” Nàng nhỏ tiếng lẩm bẩm, nhớ lại cuốn lịch sử gia phả Quân gia từng đọc qua lúc nhỏ, có ghi lại cuộc gặp gỡ giữa Quân Thập Phiến và Long Thần.
Nội dung quả thật rất giống với tình cảnh đã thấy trong mơ, chỉ là trong sử sách không hề đề cập đến tình yêu của bọn họ.
“Nàng…” Vô Cữu cúi xuống, “Sao nàng lại nhắc đến việc này?”
“Ngài và Đại Tế chủ đời đầu có quan hệ gì?”
Vô Cữu ôm chặt cằm, nỗi sợ hãi tận đáy lòng hắn bắt đầu dâng lên.
Nàng đã nhìn thấy chuyện gì? Có phải đã nhớ lại rồi không? Có trí nhớ của Thập Phiến, có phải cũng sẽ giống như Thập Phiến, không muốn thương hắn?
“Ta…” Hắn không nói lên lời.
“Ngài không thể nói sao?” Nàng nheo mắt trừng hắn.
Vô Cữu trầm mặc, giơ tay ra muốn giữ nàng lại, nhưng bị nàng hất ra.
“Đừng đụng vào ta!”
Vô Cữu ngớ người.
Quân Thập Tam bỗng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. “Đây là nơi nào? Ta muốn trở về.”
“Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tránh ra!” Thấy hắn lại gần, nàng trầm giọng quát.
Giờ khắc này, nàng không muốn nhìn thấy hắn, chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Có lẽ mọi thứ nàng nhìn thấy không phải là mộng, mà là kiếp trước.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao Trạm Đóa và Tả Cận cứ luôn nhắc đến Thập Phiến….
Thì ra, người hắn yêu là Thập Phiến, không phải nàng!
“Thập Tam, đã xảy ra chuyện gì?” Vô Cữu chăm chú nhìn nàng, muốn từ biểu cảm của nàng tìm được chút manh mối.
“Đừng gọi tên ta.” Ôm chặt hai tai, giống như đang kháng cự điều gì.
Thập Phiến và Thập Tam, tên không giống nhưng phát âm cũng tương tự.
Dường như, hắn xuyên thấu qua tên của nàng, để gọi một người khác.
Vô Cữu thở dài. “Nàng đã nhìn thấy bao nhiêu?”
Quân Thập Tam giương mắt lên trừng hắn “… Ngài biết ta đã nhìn thấy mộng cảnh?”
“Tả Cận đã thi triển pháp thuật với nàng… Nàng đã thấy được bao nhiêu?”
“Ta thấy ngài cùng với người ngài yêu, ôm nhau.”
Vô Cữu nghe vậy liền bừng tỉnh hiểu ra. “Mọi chuyện không giống như nàng đã nghĩ đâu.” Nàng nhắc đến ôm nhau, vậy chính là lúc Thập Phiến chết đi.
Hắn và Thập Phiến quen biết bảy mươi năm, duy nhất chỉ khi nàng chết đi mới từng ôm ấp…Thập Phiến là người chuyên chú tu hành, hắn từng muốn đùa giỡn nàng ấy, lại bị lời nói sắc bén và thần sắc nghiêm nghị của nàng ấy bài xích. Từ đó về sau, hắn không dám tùy ý đụng chạm đến nàng ta nữa, thậm chí còn chả dám vui đùa.
“Nếu không phải thì là thế nào?”
Trong giọng nói tràn đầy sắc bén, ngay cả bản thân nàng cũng bị dọa sợ.
Nàng cũng không hiểu sao tình cảm lại mãnh liệt như vậy. Nàng luôn cho rằng mình đã đat thành yêu cầu, từ bỏ hỉ nộ ái ố, nhưng thời khắc này mới biết, bản thân tu dưỡng chẳng đến đâu, cứ thế bị tình yêu tổn thương. Nàng đau khổ, phẫn nộ bản thân bất lực.
Vô Cữu bị vẻ giận dữ của nàng làm cho ngẩn người, mãi một lúc sau mới trầm giọng nói. “Thập Phiến là Sơ Đại Tế chủ của Quân gia. Ta từng được nàng ấy cứu giúp, cho nên từ đó về sau, trợ giúp hậu duệ các đời Quân gia để báo đáp ân tình.”
“Chỉ vì báo ân?” Nàng nheo mắt.
Nàng không nên tức giận, nàng hẳn phải bình tĩnh, nhưng nàng không làm được. Bởi vì hắn đang giấu giếm, hắn không đủ thẳng thắn chân thành. Nàng cảm thấy như sắp không thể khống chế được bản thân nữa rồi.
Vô Cữu hơi nhếch môi. “Quả thật không hẳn chỉ vì báo ân, ta…”
“Thích bà ấy?” Nàng hao hết tâm lực mới có thể thốt ra từng ấy câu từ.
“Phải.” Hắn liền lập tức chống chế. “Nhưng đó chỉ là tâm ý của ta, Thập Phiến căn bản không hề hay biết. Thập Phiến là Vu nữ chỉ lấy thiên hạ làm trọng. Nàng ấy muốn tạo phúc cho dân chúng, chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu nam nữ, còn ta… cũng chỉ sau khi nàng tạ thế mới phát hiện ra mình có tình cảm với nàng ấy.”
Chuyện cho đến bây giờ, hắn không muốn lừa dối nữa, chỉ tức giận Tả Cận lắm chuyện.
Quân Thập Tam kinh ngạc nhìn vòng cô hình rồng trên trán hắn, đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng buồn làm sao.
Bọn họ yêu thương lẫn nhau, chỉ là hắn không hề phát hiện.
Quân Thập Phiến trước khi chết còn tặng ngạch cô là vì muốn hắn không được quên, nhưng hắn lại không hiểu ra.
Bà chết mà không nhắm mắt, bởi vì bà không đành tâm rời đi… Không phải bà không yêu, mà là lúc ấy hắn tâm cao khí ngạo, chưa từng phát giác.
“Cho nên, ngài dùng ta làm thế thân.” Nàng chua xót lẩm bẩm.
Đau đến cực hạn, giận đến muốn phát điên, nàng đột nhiên muốn cất tiếng cười to.
Nàng đang bị làm sao vậy? Cảm thấy tâm hồn và lý trí đều như sắp không thuộc về mình nữa rồi.
“Không phải! Nàng chính là nàng, Thập Phiến là Thập Phiến.”
“Nhưng ngài có dám nói, không phải vì ta và bà ấy có diện mạo giống nhau như đúc cho nên ngài mới chú ý đến mà yêu thích ta không?” Nàng tức giận chất vấn. “Đừng lừa mình dối người nữa, đừng tự lừa gạt chính mình nữa, càng không được phép gạt ta!”
Nàng luôn luôn cảm thấy kỳ lạ. Nàng mới vừa xuất quang tiếp xúc với thế giới, cùng lắm chỉ qua vài lần gặp mặt, hắn sao lại xúc động cầu thân. Hóa ra là ngay từ đầu, hắn đã thông qua nàng để tìm kiếm hình bóng của Sơ Đại Tế chủ…
Người hắn nhìn thấy không phải nàng, mà là Quân Thập Phiến!
Vô Cữu không khỏi nhíu chặt hàng mày rậm. “Không phải ta đang tự lừa dối mình, càng không muốn lừa gạt nàng! Nàng nói không sai, ban đầu quả thật là vì dung mạo, nhưng nếu không phải tính tình của nàng không thay đổi, thì sao ta lại có thể thắm thiết với nàng như vậy?”
“Tính tình không thay đổi?” Nàng cười, nước mắt đã dâng đầy trong hốc mắt từ lúc nào. “Ngài đem ta trở thành ai vậy? Thế nào là không thay đổi?”
Long Thần bất ngờ hạ phàm, chỉ vì muốn trợ giúp nàng, thậm chí còn thổ lộ với nàng, nói rõ ràng muốn kết hôn với nàng. Cứ mãi không hiểu vì sao hắn lại thích nàng đến vậy, thì ra… Hắn coi nàng là thế thân của Quân Thập Phiến. Hắn yêu thương là bản chất của Quân Thập Phiến, chứ không phải Quân Thập Tam nàng.
“Giống nhau, đều là nàng. Nàng chính là Thập Phiến, Thập Phiến cũng chính là nàng. Chúng ta đã từng hẹn ước mối duyên ba kiếp, đây cũng chỉ là duyên kiếp thứ hai mà thôi. Nàng chính là chuyển kiếp của nàng ấy.” Hắn không hiểu mình đã nói sai điều gì, ở trong mắt hắn, thế gian luân hồi chính là như thế. Yêu thương nàng, yêu thương Thập Phiến, rốt cuộc có gì khác biệt?
“Nếu ta không phải thì sao?” Nàng nhìn hắn, thần sắc nghiêm lạnh.
“Chính là nàng!” Hắn khẳng định hơn ai hết.
“Nếu ta không phải, ngài lập tức sẽ không yêu ta. Chỉ vì ta là chuyển kiếp của bà ấy, cho nên ngài mới yêu ta… Như vậy, rốt cuộc là ngài đang yêu ai vậy?”
Vô Cữu không khỏi khựng người.
Hắn chưa từng nghĩ đến trong đó có gì khác biệt.
“Ta muốn về.” Nàng đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị hắn giữ chặt. “Buông ta ra!”
“Thập Tam, nàng bình tĩnh một chút.”
“Ta rất bình tĩnh.”
“Vậy nàng nói cho ta biết có gì khác biệt?” Hắn hỏi lại. “Ở trong mắt ta, hai người là một thể, có hồn phách giống nhau, căn bản không thể phân biệt, nàng muốn ta phải làm sao?”
Quân Thập Tam nhíu chặt hàng mi, “Người ngài yêu là Quân Thập Phiến, tình yêu của ngài hoàn toàn là dành cho bà ấy. Đến khi bà tạ thế, ngài lại tìm thấy ta, mới phân phát tình yêu đó cho ta. Ngài cảm thấy đối với ta như vậy, có công bằng không?”
Tình yêu cách biệt mấy trăm năm lại xuất hiện, hắn đương nhiên có thể khẳng khái phân phát tình yêu, nhưng còn nàng thì sao?
Nàng chỉ là thế thân… Người xuất hiện trong mắt hắn, không phải là nàng!
Hắn nhìn thấy, không phải nàng….
“Đây chính là giao ước của chúng ta!”
“Vì vậy ta không được quên sao?” Đây là lỗi của nàng ư?
“Ta không có ý đó.”
“Ta vốn không nhớ chuyện kiếp trước, chẳng lẽ điều đó không biểu đạt rằng, ta căn bản không phải là bà ấy?” Nàng nói xong, khóe môi cong cong lại bắt đầu trào phúng. “Hoặc giả là, ở trong lòng bà ấy, ngài vốn không hề quan trọng đến mức khiến bà ấy không thể không quên?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng thất kinh. Bản thân lại trở nên thật đáng sợ, ngay cả những lời châm chọc đầy ác ý như vậy cũng có thể nói ra.
Vô Cữu cười khổ. “Nàng nói không sai, Thập Phiến không hề yêu ta. Trong lòng nàng ấy không có ta, đương nhiên sẽ quên sạch ta. Còn nàng… nàng cũng không chịu yêu ta sao?”
Nàng đã nhìn thấy trí nhớ kiếp trước, nhưng không phải là nhìn thấy tất cả. Không có trí nhớ của Thập Phiến, hẳn là nàng sẽ không giống như Thập Phiến trước đây, chẳng hề có tình cảm nam nữ gì với hắn chứ.
Lời cầu xin thương xót hèn mọn của hắn làm cho Quân Thập Tam luống cuống chân tay. Muốn mở miệng, lại không biết có thể nói điều gì. Chỉ sợ tất cả lời lẽ phun ra, đều sẽ chỉ là những câu chữ xấu xa tổn thương người.
Thập Phiến yêu hắn, nhưng bà không muốn nói cho hắn biết sự thật, bà không muốn nói với hắn.
“Vì sợ nàng không chịu yêu ta, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ta cũng muốn trói buộc nàng, muốn từ từ cảm động nàng, để nàng nguyện ý trao mình vào vòng tay ôm ấp của ta… Nói ta đê tiện cũng được, tiểu nhân cũng được, ta đã chờ đợi bảy trăm năm, ta đã chịu đủ những ngày tháng không có nàng bên cạnh rồi.”
Nghe thấy giọng nói thô trầm của hắn, Quân Thập Tam không khỏi nước mắt dâng trào.
Chung quy hắn vẫn chỉ xem nàng là thế thân. Cô độc bảy trăm năm, chỉ vì muốn được Quân Thập Phiến ưu ái. Tất cả sự hèn mọn của hắn cũng đều là vì Quân Thập Phiến, không phải nàng.
“Ở trong mắt ta, nàng là Thập Phiến. Mà cũng có thể không phải. Bởi vì Thập Phiến sẽ không giống nàng, thân mật với ta như vậy, sẽ không nói thích ta, sẽ không nhận lời trọn đời trọn kiếp bên ta…” Vô Cữu lẩm bẩm, cả gan kéo nàng vào lòng. “Nàng đồng ý với ta đi, đừng đổi ý.”
Tình huống tệ nhất, hắn không phải chưa nghĩ tới, nhưng thế thì đã sao?
Chỉ cần có thể có được nàng, được bầu bạn với nàng, cho dù tương lai sau này nàng hận hắn, oán hắn, hắn cũng sẽ không hối hận.
“Chuyện đó không tính nữa, bởi vì ngài gạt ta!” Nàng giãy dụa, hắn lại càng ôm chặt.
“Phải tính, là nàng chính miệng đồng ý với ta, chính miệng nàng đã thay ta đặt tên. Nếu nàng không có chút tình cảm gì với ta, sao lại phải đáp ứng ta?”
“Đó là vì lúc trước ta không biết. Bây giờ ta đã biết rõ chân tướng, tuyệt đối không cho phép mình trở thành thế thân của người khác!” Nàng thà cô đơn một mình, cũng không muốn trở thành vật thay thế, đi chia sẻ tình yêu của người khác.
Thứ nàng muốn, chính là toàn bộ, toàn bộ đều thuộc về nàng, một chút cũng không chia sẻ cho người khác.
Suy nghĩ vừa nảy ra, nàng không khỏi sững sờ, mới biết được bản thân chẳng những không phải là người thanh tâm quả dục. Đối với tình yêu, ham muốn độc chiếm của nàng kỳ thực mạnh mẽ đến mức không chứa nổi một hạt cát. Trước nay nàng chỉ đang bị đè nén, bị dạy dỗ phải từ bỏ thất tình lục dục.
Nhưng mà, nàng lại không chiếm được trọn vẹn trái tim hắn…
“Đã không còn kịp nữa rồi, khi nàng mở miệng đặt tên cho ta, vận mệnh của chúng ta đã được liên kết, bất cứ ai cũng không thể chia lìa.” Lời nguyền đặt tên, cho dù là nàng vô tâm, cũng đã thành lập.
“Ngươi gạt ta! Đặt tên cho ngài là Sơ Đại Tế Chủ, không phải ta!”
Hắn không khỏi ngớ ra, không hiểu làm sao nàng lại biết được.
“Cùng ngài lập ước định cũng là Sơ Đại Tế chủ, người ngài yêu là bà ấy, không phải ta!” Nàng khẽ quát, mười ngón lập kết ấn trước ngực: “Đi!”
Chỉ trong nháy mắt, đã biến mất không thấy.
Vô Cữu sững sờ nhìn đôi tay vẫn còn vương vấn hơi ấm đang vươn ra của mình, mãi cho đến khi giọng nói trong sáng của Trạm đóa vang lên: “Này, Thập Tam đâu?”
Hắn chậm rãi nâng mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt truy hỏi của Trạm Đóa, lại nhìn Tả Cận phía sau lưng hắn, bỗng dưng con ngươi co lại, tuôn trào sát khí.
“Chờ chút, chờ chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trạm Đóa thấy thế, nhanh chân chạy đến bên cạnh ngăn chặn hắn “Thập Tam đâu? Nàng đã uống phải thần mật, không say bí tỉ ba ngày thì cũng phải mất hai ngày mới tỉnh. Sao ta lại không thể cảm thụ được hơi thở của nàng ấy đâu cả?”
“Nàng đi rồi.” Vô Cữu đứng dậy, vẫn giận dữ nhìn trừng trừng vào Tả Cận.
“Sao lại thế được? Chẳng phải còn chưa đến một canh giờ sao? Huống hồ, nơi này là Thiên Trúc sơn, là nơi ẩn thân của ngươi. Bên ngoài có kết giới. Nàng đi thế nào được?”
“Ngươi thật sự cho rằng kết giới của ta có thể ngăn cản nàng ấy sao?” Vô Cữu xông đến, “Trạm Đóa, tránh ra.”
“Đợi chút, ngươi bình tĩnh lại đã.”
“Ngươi còn muốn ta phải bình tĩnh thế nào nữa? Thập Tam đã nhìn thấy kiếp trước, nàng hiểu lầm ta!”
“Ý của ngươi là, Thập Tam lấy lại được trí nhớ kiếp trước, cho nên mới bỏ đi?” Trạm Đóa liều mạng chống đỡ. “Không phải chứ, cho dù nàng nhớ lại, nhưng vì sao lại phải bỏ đi?”
“Nàng ấy vô cùng tức giận, muốn hủy bỏ ước thệ.” Hắn quả thật chỉ muốn nghiền Tả Cận thành đống tro xương.
“Như vậy cho thấy, tình cảm của nàng ấy dành cho ngươi cũng chỉ thường thôi, hủy thệ cũng tốt.” Tả Cận lạnh nhạt nói.
“Ngươi còn dám nói!” Hắn vung hữu chưởng, một tia chớp màu bạc bay vọt đến.
Trạm Đóa lập tức cuốn tay áo hóa giải thế tấn công, bước nhanh đến chỗ hắn, hai tay đặt lên vai hắn. “Trước khi ngươi đánh chết Tả Cận, có thể nghe ta nói một câu được không?
“Người còn muốn nói cái gì?”
“Thập Tam là cô nương dễ dàng tức giận sao?” Y hỏi.
Vô Cữu nhướng đôi mày rậm. “… Không phải.”
“Cẩn thận nhớ lại những lời nàng đã nói xem, có phải đã cho rằng ngươi chỉ xem nàng ấy là thế thân?” Trạm Đóa hướng dẫn từng bước.
“Làm sao ngươi biết?”
Trạm Đóa đắc ý vỗ vỗ đầu vai hắn. “Hảo huynh đệ, chúc mừng ngươi, cái này mới thật sự là, tu thành chính quà.”
Vô Cữu lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn, vẫn là vô cùng khó hiểu.
“Nàng ấy đang ghen.” Đừng có giỡn mặt, y là Hoa thần tướng nha, mọi chuyện hoan ái nam nữ, cứ việc hỏi y.
Vô Cữu khẽ nhếch mi.
“Nàng ấy không nhớ rõ chuyện kiếp trước, cho nên đối với nàng ấy mà nói, ngươi đã thích Thập Phiến, lại còn thích nàng, cảm giác chính là muốn dùng nàng ấy làm thế thân, chứ căn bản không hề yêu thương nàng, cho nên mới tức giận.” Trạm Đóa trật tự trước sau, nói rõ đạo lý. “Có ai lại không muốn độc chiếm một người? Ngươi cũng đâu có ngoại lệ.”
Nghĩ ra thì cũng có vài phần đạo lý, nhưng Vô Cữu vẫn khó có thể thông suốt. Không thể trực tiếp đối chất với nàng, hắn vẫn không thể an tâm.
“Yên tâm, ta đã nói thì chỉ có chuẩn.” Trạm Đóa lại kéo vai hắn, nhìn về phía Tả Cận.
“Cho nên, ngươi phải cảm ơn Tả Cận mới đúng. Nếu không nhờ hắn thúc đẩy, chúng ta đều không biết được, hóa ra trong lòng Thập Tam lại cất chứa suy nghĩ sâu xa như vậy.”
“Đừng hòng muốn ta cảm tạ hắn.”
“Không cảm tạ cũng không sao, trước mắt cứ để nàng ấy bình tĩnh lại một chút. Ngươi đó, tốt nhất cứ quay về công tác, hai ngày sau hẵng tìm nàng nói chuyện. Khẳng định sẽ lại không có chuyện gì nữa.” Trạm Đóa hoàn toàn nói chuyện giống hệt lão đại ca, bắt đầu ra lệnh.
“Ngươi nói nghe dễ quá.” Vô Cữu lạnh lùng xem xét y.
“Ta sẽ không hại ngươi đâu, bây giờ cứ để nàng bình tĩnh lại, chờ nàng thông suốt rồi sẽ không sao nữa.” Trạm Đóa lôi kéo hắn. “Đi thôi, chúng ta về Thiên giới trước.”
Vô Cữu dẫu không cam lòng, cũng đành đi theo. Lúc đi ngang qua Tả Cận, chỉ lạnh lùng nhìn y một cái. Tả Cận lặng lẽ thở dài, bước nhanh đuổi theo