Thôn Đới Khê phía tây thành Vĩnh An (), hôm nay nghênh đón không ít khách mời.
Những người kia mặc quan phục xanh thẫm qua lại nhộn nhịp quanh hồ nước trước cửa thôn, vì thôn nhỏ này xuất hiện án mạng. Trong đám nha dịch mặc y phục đồng màu, lam y lẫn trong đám người hoàn toàn không ăn khớp.
Người áo lam bất chấp ánh mắt nghi hoặc của người khác, nhíu mày, bước tới, tự ý nhấc tấm vải trắng đang đắp trên thi thể lên.
“Ngươi là ai? Hiện trường gây án há lại để người không có nhiệm vụ tự ý đụng vào?”
Một nha dịch tinh mắt, lập tức quát. Mày người mặc áo lam nhíu càng chặt, dường như không hài lòng vì xung quanh ầm ĩ.
“Không được vô lễ!”
Nghe thấy giọng nói này, nha dịch đành ngậm miệng, hành lễ với đằng sau lam y: “Đại nhân…”
Người mặc áo lam nghiêng đầu, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục Tri huyện đứng ở phía sau.
Tri huyện trẻ tuổi đánh giá người mặc áo lam, tầm mắt rơi vào bảo kiếm bên hông chưa ra khỏi vỏ của y, hai tay đưa lên hành lễ: “Vừa rồi nha dịch đắc tội, mong Triển đại nhân lượng thứ.”
Người mặc áo lam chính là Triển Chiêu, nghe nói ngoài thành Vĩnh An xảy ra án mạng nên chạy tới xem xét. Y đứng lên, phủi bụi đất dính trên y phục lúc đi đường, “Không dám, xin hỏi Tri huyện đại nhân xưng hô như thế nào?”
Lời tuy không chê vào đâu được, lễ độ cung kính, nhưng một Tri huyện nho nhỏ lại chỉ dựa vào y phục và đồ vật bên người mà đoán ra được thân phận của Triển Chiêu, người tinh tường bậc này nhất định không đơn giản.
“Hạ quan Đàm Ân, là Tri huyện thị trấn Vĩnh An. Bái kiến Triển đại nhân.” Thấy Triển Chiêu không gây khó dễ, vị Tri huyện trẻ tuổi cũng vâng lời mà tự giới thiệu.
Triển Chiêu yên lặng nhìn vị Đàm tri huyện này, cau mày. Đàm Anh? Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô nương phách lối lúc nào cũng mặc hồng y.
Đàm tri huyện nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Triển Chiêu, dường như sáng tỏ: “Tại hạ cùng ngộ muội tên âm đọc giống nhau (), chữ lại không giống, tại hạ là Ân, là Ân trong Thương Ân.”
( Tên Tri huyện là 殷 – phát âm là /yīn/; tên Đàm Anh là瑛 – phát âm là /yīng/)
Triển Chiêu khẽ gật đầu, nhìn như xoáy vào Đàm tri huyện, trực giác của y nhận thấy Tri huyện này không nho nhã, yếu ớt như vẻ bề ngoài.
“Đàm đại nhân thật khiến Triển mỗ mở rộng tầm mắt, vốn tưởng Tri huyện cai quản thị trấn Vĩnh An là người râu ria hoa râm, không ngờ lại là người tuổi tác tựa Triển mỗ.”
Đàm tri huyện cười, ra vẻ khiêm tốn: “Triển đại nhân coi trọng hạ quan rồi, mời đại nhân xem, nơi này địa thế bằng phẳng nhưng thi thể người đã khuất, theo lời khai của thôn dân lại là ở giữa sông, hạ quan kiến giải vụng về, nơi này chắc hẳn không phải địa điểm xảy ra án mạng. Có thể mời Triển đại nhân di chuyển đến nơi mà hạ quan phỏng đoán?”
Triển Chiêu cười, y quả nhiên không nhìn nhầm, có thể từ hiện trường mà suy đoán ra được nơi này không phải nơi xảy ra án mạng, người có tài này nhất định sẽ làm lên nghiệp lớn. Chỉ có điều… Triển Chiêu nhìn non xanh nước biếc xung quanh, tại sao hắn ở lại trấn nhỏ này?
Đàm tri huyện dẫn đường, Triển Chiêu lặng im theo sát sau lưng hắn. Không biết tại sao lúc này y đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc Đường, người lúc nào cũng muốn đối nghịch với y.
Hắn rõ ràng anh tuấn phong lưu, lại độc miệng tàn nhẫn, rõ ràng quan tâm y, lại như gần như xa.
Triển Chiêu đứng lại, vuốt ngực một cái, bất ngờ sờ thấy một túi gấm, “Bạch gia gia không thích ngọc, thứ này lợi cho con mèo lạnh nhà ngươi quá.”
Nhớ tới chủ nhân của giọng nói này, lòng y chua xót: “Ngọc Đường, ngươi có biết không, Triển mỗ vốn không quan tâm vật ngoài thân, muốn giành lấy miếng ngọc này chỉ là vì… ngươi thích nó mà thôi.”
“Triển đại nhân, mời.” Tri huyện trẻ tuổi đi phía trước đột nhiên dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang.
Triển Chiêu quay đầu nhìn căn nhà, trước cửa cỏ dại um tùm, tiêu điều vô cùng, tuy hiện tại căn nhà tan hoang nhưng có thể nhận ra nó đã từng huy hoàng.
Đàm tri huyện nâng bảng hiệu rơi dưới mặt đất lên, dùng ống tay áo lau bụi đất phủ phía trên.
Triển Chiêu nhìn thấy hai chữ lớn dát vàng dần hiện ra rõ ràng: Trương phủ.
“Đã từng là phủ trạch, nay lại đầy rêu, người đâu chẳng thấy. Thật là người vật không còn, tạo hóa trêu ngươi…” Đàm tri huyện đặt bảng hiệu sang một bên, đi về phía ao thăm dò.
Triển Chiêu dường như cũng phát hiện ra dị thường, mắt nhắm lại, bước nhanh tới trước, đến bờ ao bằng phẳng, phát hiện những thứ đồ dùng để bái tế như lư hương, tiền giấy…
Triển Chiêu ngồi xổm xuống, gẩy gẩy cỏ lau trên bờ, quan sát dấu vết xung quanh, phát hiện ngoài mấy dấu chân đi đến chỗ lư hương ra thì không còn gì nữa cả. Y đành quay trở lại chỗ lư hương, rũ mắt lơ đãng nhìn, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng mà rút từ dưới lư hương ra một phong thư.
“Đây là…” Triển Chiêu cẩn thận mở phong thư, tập trung đọc, vẻ mặt càng lúc càng nhìn không thấu. Thư này rõ ràng là một bức thư nhận tội!
Triển Chiêu lại nhìn tên trên bài vị, án mạng không có dấu vết xô xát, vật chứng là đồ tế, thời gian gần tiết Thanh Minh, thi thể mặc đồ trang, thư tuyệt mệnh là thư nhận tội… Xâu chuỗi lại, sự việc xảy ra vô cùng đơn giản, vô cùng hợp lý.
Không! Triển Chiêu mặt không đổi sắc cất bức thư không chút nhàu nát vào phong thư ố vàng, đưa cho Đàm tri huyện đang lặng im bên cạnh. Quá hợp lý rồi, hợp lý đến khiến người khác cảm thấy không tin được.
Đàm tri huyện nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Triển Chiêu, nhận phong thư mở ra xem, rồi nói: “Thì ra là sợ tội tự sát, việc này Tần gia cũng không truy cứu, nếu Trương Dương Nhi chịu tự thú thì… Ai, đúng là đi lên con đường không lối về. Trương gia rơi vào cảnh sa sút, giờ lại không còn ai…”
Triển Chiêu lại ngồi xổm xuống, sờ đất ẩm thấp trên bờ ao. Như chợt nhớ ra chuyện gì, y quay đầu, nhìn cảnh sắc bốn bề, cỏ lau xung quanh bị gió thổi lay động, như muốn tố giác chuyện gì đó mà người khác không biết.
Triển Chiêu suy tư thật lâu, Đàm tri huyện cũng nghi hoặc mà nhìn xuống sông phía xa, như nhớ gì đó mà thần người.
Thật lâu sau, Triển Chiêu đột nhiên đứng chẳng người, hành một lễ với Đàm tri huyện, lạnh nhạt nói: “Vụ án này vốn là nằm trong địa phận Đàm đại nhân ngài quản lý, nhiều nhất tới phiên Tri châu Thường Châu xử trí, là Triển mỗ vượt quyền rồi.”
Đàm tri huyện đáp lại bằng nụ cười yếu ớt, đáp lễ nói: “Đâu có, đâu có, Triển đại nhân có thể giúp hạ quan phá án, hạ quan cảm kích còn chưa kịp, sao lại trách Triển đại nhân? Chỉ có điều, vụ án này là tỳ nữ Trương Dương Nhi đầu độc Tần phủ báo thù cho cha mẹ, sau đó sợ tội tự sát mà thôi.”
Triển Chiêu quay đầu, một tay sờ cằm suy tư thật lâu, cuối cùng quyết định tạm thời không quan tâm đến việc này nữa, mặc dù y nhìn kiểu gì cũng đều cảm thấy Đàm tri huyện này không ôn tồn nho nhã như vẻ bề ngoài, trái lại là một người rất có dã tâm.
Tới gần Thanh Minh, trấn Vĩnh An đông đúc hơn hẳn, bình thường đi đường sẽ không thể nào gặp được nhiều người bán hàng rong như thế này.
Bạch Ngọc Đường thuận theo ý thích của mình, vào một lầu các uống trà. Tìm tới một chiếc bàn trong gian phòng trang nhã, thanh tĩnh gần cửa sổ, ngâm một bình trà nóng.
Tiểu nhị thấy vị gia này khí độ bất phàm, áo bào trắng trên người chính là hàng thêu nổi danh vùng Chiết Giang, ngọc bội đeo bên hông lại từ tơ vàng bện thành. Mặc kệ những trang sức khác trên người, chỉ với hai thứ này đã đủ tiền cho gã tiêu một năm rồi, lập tức đi tới tươi cười: “Vị gia này có chút lạ mặt, là đến chơi chợ phiên Thanh Minh ở Vĩnh An chúng tôi sao?” Tiểu nhị ân cần lau bàn cho Bạch Ngọc Đường, vừa xun xoe nói.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, chén trà đưa đến môi chợt dừng lại, liếc mắt nhìn khung cảnh phồn vinh bên ngoài cửa sổ: “Đã đến tiết Thanh Minh rồi sao?”
Tiểu nhị vắt khăn lên vai, hớn hở nói: “Ngài xem, trước cửa mỗi nhà đều cắm một cành liễu, không phải là: cành liễu xanh, mưa mịt mờ; cành liễu khô, trời quang đãng () đó sao? Lúc này là thời điểm rất tốt để tế tổ, qua vài ngày nữa tuy vẫn còn mưa nhưng thời tiết không được thế này nữa rồi.”
Thanh Minh, lại một tiết Thanh Minh nữa. Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới đại ca ruột đã qua đời của mình, có chút thẫn thờ. Đã bao lâu rồi hắn chưa về nhà thắp hương cho cha mẹ và đại ca làm tròn đạo hiểu?
Đại tẩu sống có tốt không, cháu Vân Sinh thì làm sao rồi hả? Còn có… thằng nhóc Vân Thụy đã lớn đến thế nào rồi? Không biết thằng bé có nhận người cha vô tâm như hắn không?
Cuối cùng, hắn lại nghĩ tới Triển Chiêu, Thanh Minh năm ngoái đại tẩu viết thư muốn hắn trở về chủ trì tế tổ, đáng tiếc hắn vì muốn giúp Triển Chiêu xử lý công vụ mà không có thời gian. Sau khi biết được chuyện ấy, Triển Chiêu vô cùng áy náy nói với hắn, “Ngày khác rảnh rỗi Triển mỗ chắc chắn sẽ cùng Bạch huynh về quê thăm người thân.”
Khi đó, hắn không thèm để ý xua tay, nhìn đôi con ngươi tràn đầy áy náy, chế giễu: “Chờ ngươi rảnh Thụy nhi nhà ta đã cột tóc rồi.”
Triển Chiêu cũng không giận, chỉ mỉm cười, mặt không đỏ tim không đập: “Vậy Triển mỗ sẽ chuẩn bị hạ lễ, nhân tiện giúp cháu tìm một cô nương tốt.”
Hắn nghe vậy, rượu ngon vừa vào đến miệng chưa kịp nuốt đã phun ra hết. Hắn rút kiếm Họa Ảnh ra mấy phần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triển Tiểu Miêu!”
Bây giờ nhớ lại, may mà lúc đó hắn không đồng ý cùng Triển Chiêu về quê, nếu không, hắn còn mặt mũi gặp đại tẩu.
Nghĩ như vậy, hắn cười nhạt một tiếng, là ai từng muốn Bạch Ngọc Đường hắn phụ bạc nàng, rồi lại đem trái tim cho y đấy?
“Vị gia này, có muốn dùng thêm điểm tâm không ạ?” Tiểu nhị nhìn vị gia áo trắng tuấn tú chăm chú nhìn người dưới đường đến ngây người, rồi đột nhiên cười khẽ, có chút nghi hoặc lên tiếng.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng gã, lúc này mới nhớ mục đích mình tới đây: “Nghe nói cao Quế Hoa của nhà ngươi không tệ, hôm nay tâm tình gia đang tốt, ngươi mang một ít lên đây cho gia nếm thử.”
Tiểu nhị kinh ngạc, rồi cười nói: “Gia, cao Quế Hoa của tiểu điếm đã bán hết. Cao Yên Chi, canh đậu xanh cũng không tồi đâu, ngài có muốn thử không?”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn tiểu nhị, ra vẻ tức giận, phẫn nộ quát: “Ngươi muốn chọc giận gia đúng không? Đã sớm nghe nói cả trấn Vĩnh An này, cao Quế Hoa của các ngươi là ngon nhất, giờ lại nói không có, khác nào muốn đập vỡ bảng hiệu? Lẽ nào muốn gia ta giúp các ngươi đập hả?”
Tiểu nhị thấy Bạch Ngọc Đường vỗ bàn một cái mà ấm chén trên bàn đều rung động, thầm nghĩ vị gia này sợ rằng không dễ chọc, trong lòng hoảng sợ liền có sao nói vậy: “Vị gia này, chớ tức giận, không phải tiểu nhân không muốn cho gia nếm thử, nhưng mấy ngày trước, tiểu thư Tần gia ở tiểu điếm ăn cao Quế Hoa xong thì đột nhiên phun ra máu. Ông chủ sợ phiền phức cho nên mới không bán cao Quế Hoa nữa.”
Bạch Ngọc Đường ra vẻ thì ra là thế, nhẹ nhấp một ngụm trà ấm, hòa nhã nói: “Thì ra là thế, gia trách lầm ngươi rồi. Nhưng đi đường xa như vậy chính là muốn nếm thử cao Quế Hoa của các ngươi, ngươi không nên để gia tiếc nuối mà về chứ.”
Tiểu nhị ôm khay gỗ, do dự một hồi, khó xử nói: “Gia nói thế cũng phải, nhưng nếu tiểu nhân để gia dùng, lỡ như…”
Bạch Ngọc Đường không đợi nói xong đã ném cho gã một thỏi bạc, cao giọng nói: “Có gì gia tự chịu trách nhiệm, ngươi nói với nhà bếp gia không thích dùng quá ngọt.”
Có bạc, tiểu nhị đương nhiên không dám chậm trễ, để lại một câu gia chờ một lát, rồi nhanh như chớp chạy xuống lầu.
Khách chung quanh thấy vị công tử bạch y này quần áo sang quý, ra tay lại càng xa xỉ, thầm nghĩ hẳn là công tử nhà nào. Chỉ có điều, vị công tử này thật sự tuấn tú, khiến bọn họ không kiềm được mà liếc mắt mấy lần.
Triển Chiêu không yên lòng trở lại quán trọ, không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, nghĩ tới buổi sáng trước khi ra ngoài còn thấy hắn nằm sấp trước lan can nhìn về phía xa, nét mặt bi thương tựa như chỉ khoảnh khắc sau đó hắn sẽ cưỡi gió bay đi, y lại càng thêm lo lắng.
Y biết võ công của Bạch Ngọc Đường không kém, không dễ để người khác làm bị thương, nhưng y muốn tận mắt nhìn thấy hắn mới yên lòng. Chỉ có điều, khi đứng giữa đường phố người qua lại tấp nập, y lại không biết nên đi đâu tìm người.
Y lần đầu cảm nhận được, vắng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu y sẽ trở nên bối rối như vậy.