Trong lòng Triển Chiêu chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Có thể khiến Bạch Ngọc Đường thất thố thế này, rốt cuộc trong viên ngọc kia ẩn chứa điều gì?
Y bán tín bán nghi vươn tay, muốn cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay Bạch Ngọc Đường xem trên đó viết gì. Ai ngờ tay vừa chạm vào mép giấy, Bạch Ngọc Đường đã nhét luôn vào trong ống tay áo, ngay sau đó, viên ngọc trên bàn cũng bị hắn cất đi.
Triển Chiêu ôm trán, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Bạch Ngọc Đường, lập tức không biết nên nói gì: “Ngọc Đường, ngươi như vậy không được. Không phải chúng ta đã nói không giấu nhau điều gì rồi sao?”
Triển Chiêu cũng không có ý định cưỡng chế lấy xem, chỉ nhẹ nhàng đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi xuống ghế, cúi người dán sát lỗ tai hắn, tiếp tục nói: “Ban đầu người la hét nói ta không được giấu diếm, nếu không sẽ đoạn tuyệt quan hệ là ngươi, giờ đổi ý cũng là ngươi, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Bạch Ngọc Đường mặc kệ Triển Chiêu cảm thấy thế nào, việc hắn muốn làm bây giờ là giấu kín chuyện này. Đây là chuyện không có chút quan hệ gì đến Triển Chiêu, y không nên bị liên lụy vào.
Không ngờ kẻ đó lại xuất hiện ở nơi này. Nếu những vụ án mạng kia đúng là đều liên quan đến kẻ đó, Triển Chiêu không bị kéo vào mới tốt.
“Không có gì, chỉ là mấy chữ loằng ngoằng, ngươi không cần biết.”
Hắn cho là mình có thể che giấu rất tốt, nhưng vốn chẳng người nào sinh ra đã đeo mặt nạ, có kẻ một khi đã đeo lên sẽ chẳng thể tháo xuống, cũng có người dù có đeo cũng không che giấu được.
Triển Chiêu hiểu hắn như vậy, sao có thể không nhìn ra hắn có lời khó nói. Trong lòng Bạch Ngọc Đường nghĩ gì chỉ có mình hắn biết, nhưng từ lông mày nhíu chặt đến hành động khẽ cắn môi dưới, y nhận ra chuyện mà hắn giấu diếm rất khó giải quyết.
Bạch Ngọc Đường không nói thêm gì nữa. Một khi hắn đã quyết định, dù thế nào cũng không thể thay đổi được. Hắn bóp trán, tựa như muốn gạt bỏ hết những phiền lòng, nhưng càng muốn gạt bỏ, tất cả lại càng khắc sâu trong đầu hắn, không thể xóa đi.
Triển Chiêu thấy hắn như vậy, không biết tại sao lại có cảm giác khoảng cách giữa mình và hắn lại xa thêm vài thước.
Y đứng thẳng người, muốn nói chuyện với hắn, nhưng Bạch Ngọc Đường không cho y cơ hội. Hắn đứng lên, đi vào phòng trong, cởi áo ngoài ra, vắt lên bình phong, ánh mắt như có như không liếc thân hình thẳng tắp của Triển Chiêu, hờ hững nói: “Tiểu Miêu, ngươi đi nghỉ đi. Hôm nay lòng ta hơi loạn, không biết nên nói với ngươi thế nào…”
Triển Chiêu thở dài, không yên lòng nhìn Bạch Ngọc Đường, tầm mắt chạm đến bóng đen trước mắt, lời muốn nói bị nuốt trở vào, khẽ ‘Ừ’ một tiếng, cũng không nán lại nữa, chỉ nhìn bóng dáng hắn ở đằng sau lớp bình phong, rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại, trở về căn phòng cách vách.
Bạch Ngọc Đường đứng sau tấm bình phong, thông qua lớp lụa mỏng nhìn thấy bóng người xanh thẫm đứng sững ở đó, cho là y muốn nói gì với mình, nhưng cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, rồi rời khỏi tầm mắt.
Tiểu Miêu, xin lỗi. Lần này ngươi hãy để ta làm theo ý mình. Tin tưởng ta… Đây là lần cuối cùng.
Hắn chậm rãi móc viên ngọc từ trong ống tay áo ra, giơ lên trước ánh nến, cẩn thận xem xét hoa văn màu vàng bên trong, môi mỏng lúc mở lúc đóng phát ra lời ca không thành giai điệu: “Ngọc long chuyển, Tuyết Sơn hiện. Người tế thế, khoác giáng y[].”
[] Giáng y: ý chỉ y phục màu đỏ thẫm. Để giữ vần, mình tạm để tiếng Hán Việt nhé.
Hắn khẽ thốt ra mấy câu chẳng có quan hệ gì đến mình, tầm mắt chăm chú nhìn viên ngọc trong tay hồi lâu, tựa như muốn đục một lỗ trên đó.
“Hồng y phái Tuyết Sơn…” Hắn chợt thu viên ngọc lại, nắm chặt trước ngực, hai mắt nheo lại, thông qua ánh nến mờ nhìn bóng dáng của mình trên vách tường. Một tiếng động nhỏ vang lên, bột phấn màu đỏ tươi từ những kẽ ngón tay thon dài của hắn chậm rãi rơi xuống, tụ thành một đống nhỏ trên bàn.
Hắn hừ khẽ một tiếng, ống tay áo màu trắng vung lên, bột phấn màu đỏ lập tức bay tán loạn. Có một chút rơi xuống vai áo hắn, tạo thành một vết màu nhỏ trên áo trắng. Giữa lớp bụi phấn, đường nét anh tuấn càng thêm nổi bật.
Bạch Ngọc Đường phất tay áo mấy lần, nhìn bột phấn còn sót lại, môi mỏng nhẹ mím, đưa tay bóp thái dương, con mắt sắc híp lại, quyết định vơ lấy ngoại bào vắt trên bình phong.
‘Xoạt’ một tiếng, bàn tay trắng nõn đã luồn qua tay áo trắng rộng thêu mây, thuận đường đi xuống buộc đai ngọc bên hông, sửa sang lại búi tóc hơi loạn, buộc chặt dây gấm, chỉnh tóc vươn trên vai, sờ lên túi ám khí trên thắt lưng, cuối cùng hài lòng gật đầu.
Khẽ khàng đẩy cửa gỗ khắc hoa, nhẹ chân bước ra ngoài. Khi bước qua cửa phòng cách vách, ánh mắt như có như không liếc nhìn gian phòng đã tắt nến, ghé tai đảm bảo không làm kinh động đến người bên trong. Lúc này mới thở phào một hơi, chân nhẹ điểm, vận khinh công tuyệt thế, bay ra tường viện.
‘Cạch’, trên mái nhà đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ làm công tử thanh nhã đang đọc sách trong phòng khẽ nhíu mày, đặt quyển sách đang đọc dở xuống, phát ra tiếng thở dài không thể nghe thấy, chậm rãi từ giường đứng dậy, đẩy rèm, nửa mở cánh cửa sổ đang đóng chặt ra.
Xong xuôi, vừa mới quay lại vài bước đã nghe thấy một tiếng động khác, sau đó là tiếng cửa sổ được đóng. Bước chân chỉ hơi dừng nửa nhịp, rồi tiếp tục đi trở lại giường, cầm quyển sách vừa rồi lên, tiếp tục đọc.
“Đêm đã khuya mà Tần công tử vẫn đọc thi thư, thật chăm chỉ. Có thể nói là chăm chỉ đến mức không nghe chuyện bên ngoài…”
Bạch Ngọc Đường mặc bạch y xuất hiện bên cửa sổ, dáng đi khoan thai, nụ cười phong nhã chói mắt, thật là gương mặt anh tuấn mê hoặc chúng sinh, khiến không biết bao nhiêu hồng nhan tranh nhau rơi lệ.
Tần Tranh chậm rãi lật một trang giấy, mắt vẫn không rời quyển sách: “Nếu thảo dân thật sự không nghe chuyện bên ngoài, đêm nay cũng sẽ không đón tiếp Bạch đại nhân. Tương tự, như nếu Bạch đại nhân xem thảo dân chỉ là một kẻ đọc sách khờ khạo, cũng sẽ không nửa đêm cố ý đạp mái nhà của thảo dân mà tới. Ngài nói có đúng không, Bạch đại nhân?”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt, che giấu sắc bén trong đó, lơ đãng vuốt ve tuệ kiếm màu đó buộc trên bội kiếm bên hông, ngón trỏ xoắn qua xoắn lại: “Tần công tử nói vậy là đã biết mục đích Bạch mỗ tới đây?”
Tần Tranh thong thả đặt quyển sách bìa xanh chữ trắng xuống, chậm rãi ngồi thẳng người, cách bức rèm che nhìn gương mặt mờ mờ của Bạch Ngọc Đường. Nhất thời, trong phòng chỉ vang lên tiếng rèm leng keng, tiếng kêu trong trẻo khe khẽ, không biết là lời tâm sự của ai.
Y giơ tay vuốt ve hình thêu trên mặt gấm trên giường, phát ra một tiếng cười khẽ, làm khuôn mặt tái nhợt yếu ớt hiện lên vẻ ấm áp không chân thực: “Đúng là ta đã đến Ngọc Long Tuyết Sơn xin thuốc. Đáp án này Bạch đại nhân hài lòng rồi chứ?”
Ngón trỏ của Bạch Ngọc Đường vẫn khêu nút buộc, ngón út hơi cong lên vuốt hoa văn trên chuôi kiếm, nụ cười trên khóe môi khiến người ta nhìn mà không hiểu, biểu cảm trên mặt làm người ta nhìn mà không ra, suy nghĩ trong lòng càng không thể thấu, “Hài lòng? Ta có nói ta chỉ hỏi chuyện này thôi sao? Người đọc sách thông minh là chuyện tốt nhưng chớ đọc đến mức xem sách như thức ăn mà làm một kẻ khờ khạo tưởng mình thông minh.”
Vẻ mặt Tần Tranh khẽ đổi, nụ cười thư sinh nho nhã cũng giữ không nổi, nhưng y vẫn cố hết sức tỏ ra như mọi thứ vẫn nằm trong bàn tay mình, y không muốn bị động: “Nếu Bạch đại nhân chưa hài lòng, thảo dân cũng không còn cách nào khác. Đêm đã khuya, Bạch đại nhân nên mau về phòng nghỉ ngơi. Sáng mai Tần phủ còn phải báo quan về chuyện của hai tỳ nữ, thảo dân không tiễn…”
“Hừ…” Bạch Ngọc Đường hừ khẽ một tiếng, tay vươn ra bắt lấy bức rèm lay động, âm thanh leng keng phiền nhiễu cuối cùng cũng ngừng, nét mặt Bạch Ngọc Đường vốn mờ mờ cũng hiện rõ dưới ánh nến không quá sáng trong phòng, “Ngươi lại tìm lý do thoái thác cho Ngũ Gia thử xem.”
“Mỗi lời thảo dân nói đều là lời thật lòng, Bạch đại nhân chớ dây dưa nữa.” Tần Tranh đạp ván gỗ trước giường đứng dậy, từng bước đi ra, muốn đuổi khách. Nhưng trong lòng thì đang rất hỗn loạn, không biết nên đối phó với Bạch Ngọc Đường khó giải quyết này thế nào.
“Trên Ngọc Long Tuyết Sơn có một môn phái tên là phái Tuyết Sơn, ngươi biết chứ?”
“Trong phủ của ngươi có người có quan hệ với phái Tuyết Sơn, ngươi biết chứ?”
“Tiểu Ly và Họa Vị bị hại có liên quan đến kẻ đó, ngươi biết chứ?”
Bàn tay nắm chốt cửa của Tần Tranh từ từ nắm lại, mười ngón tay siết chặt then gỗ tử đàn, búi tóc buộc lỏng rơi bên sườn mặt, che giấu rất nhiều cảm xúc. Y thở hổn hển, rít lên: “Đủ rồi, ta biết tất cả, vậy thì sao?”
Ngón trỏ của Bạch Ngọc Đường lọt vào trong lỗ hổng của nút buộc, đột nhiên kéo mạnh, làm nút buộc trở nên có hình thì kỳ lạ. Nụ cười không rõ hàm ý trên mặt hắn biến mất, mắt hơi rủ xuống: “Vậy ngươi cũng biết chuyện tai Tử Câm đã không thể nghe thấy?”
Tần Tranh chấn động, đôi mắt vốn đang khép hờ đột nhiên mở lớn, trong mắt là vẻ không thể tin được. ‘Rắc’ một tiếng, y mờ mịt nâng tay phải lên, trong lúc thất thần móng tay của y đã đứt dãy, mặt cắt găm vào trong da thịt y, máu tươi chảy ra, nhưng y lại không có chút cảm giác gì cả “.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tần Tranh thất thần nhìn tay phải chảy máu, biểu cảm như thể người mất hồn, đôi mắt mất đi ánh sáng, chẳng hiểu sao lồng ngực lại thấy khó chịu.
“Ngươi không biết đúng không? Chúng ta cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra khi nàng bị tấn công, khó trách ngươi không biết. Ngươi không để ý đến nàng lâu như vậy rồi, sao có thể biết?”
“Ngươi có biết nàng vẫn luôn nhớ ước hẹn giữa ngươi và nàng, đêm nào cũng thổi một khúc báo mình bình an vô sự, dù cho nàng đã chẳng thể nghe thấy cũng chưa từng từ bỏ. Nhưng ngươi đã ném lời ước hẹn cùng nàng đàn sắt hòa hợp đi đâu rồi?”
Những lời Bạch Ngọc Đường nói như nện lên trái tim của Tần Tranh, gõ vào những ký ức đã bị y lãng quên. Y có thể quên mình đã từng tình thâm ý trọng, đã từng thề non hẹn biển, cũng có thể tuyệt tâm tuyệt tình, thế nhưng một khi chuyện này bị vạch trần, bên dưới chỉ toàn là thương tích mà thôi.
Y cho rằng mình làm như vậy là tốt cho nàng, nhưng y lại quên chính mình đã làm tổn thương nàng. Y trở thành thế này đều là lỗi của chính y, là tại y chẳng phân biệt lý lẽ mà muốn yêu nàng.
Nếu như không có chuyện này, giờ đây nàng vẫn mạnh khỏe trong thành Tô Châu, sống cuộc sống thanh quan cẩm y ngọc thực, Tiểu Ly cũng sẽ không chết thảm. Ngọn nguồn của tất cả đều do y không nên nhặt mảnh khăn thêu, càng không nên sinh lòng ái mộ.
“Muốn cắt đứt thì ngươi nên dứt khoát, tại sao còn rước thêm hai người về? Người thay thế mãi mãi chỉ là người thay thế, có bắt chước giống đến đâu cũng không phải người thật. Nếu ngươi thật lòng yêu nàng, ngươi để ý đến thiên lý nhân luân, người đời chế nhạo khỉ gió gì chứ. Yêu chính là yêu!”
Bạch Ngọc Đường ít khi kích động đến thế này, vẻ mặt trên gương mặt trắng nõn không biết là tức giận hay xót xa. Vạt áo bào màu trắng bung nút, hắn cúi đầu cài lại, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt quật cường gắng không rơi lệ của cô nương nọ, khóe môi cười khổ.
Tử Câm, Bạch đại ca chỉ có thể nói vậy, còn lại… phải xem y thôi.
Tần Tranh ngây người trước cửa rất lâu mới hoàn hồn, chậm rãi hạ bàn tay phải xuống, xoay người, nhìn Bạch Ngọc Đường một thân y phục trắng thuần khiết, tầm mắt dừng lại. Y không thích bị động, từ trước đến giờ đều không thích.
“Bạch đại nhân nói rất đúng, nhưng nếu nam tử yêu nhau, không còn tuân theo âm dương tương hợp, vậy ngài nên nói với thế tục thế nào đây? Hay là yêu vẫn là yêu?”
Lời của nam tử ốm yếu trước mặt nói ra như một cây chùy sắt nện mạnh lên lồng ngực của Bạch Ngọc Đường. Hơi thở hắn như tắc lại, ánh mắt lạnh băng, lời nói nghẹn lại trong cổ, không nói ra được.
“Xem ra ngươi cũng không hồ đồ. Ngươi còn biết những gì nữa?”
- -----oOo------