Tần Tử Câm nằm trên ghế mây, tay cầm quyển sách, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở trong sách, ánh mắt nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng sớm đã bay qua chín tầng mây.
‘Tách…’, tiếng bấc đèn cháy càng vang rõ trong căn phòng yên tĩnh. Tần Tử Câm lạnh nhạt nhấp một hớp trà đã sớm nguội lạnh trên bàn, nước trà mất đi độ ấm, vị trà thơm ngát xông vào mũi cũng không còn, chỉ còn mỗi vị đắng chát.
“Đưa thuốc qua chưa?” Tần Tử Câm lật sách, khóe mắt liếc Tiểu Ly đang ngồi trước giường thêu.
“Thuốc còn chưa sắc xong. Em mới đi xem, còn phải gần một canh giờ nữa.” Tiểu Ly dừng tay đang thêu, nhìn Tần Tử Câm: “Đại thiếu gia viết cho tiểu thư một phong thư, tiểu thư muốn xem không?”
Động tác lật sách của Tần Tử Câm chợt khựng lại, “Đại thiếu gia… Đại tẩu và cô cô vẫn khỏe chứ?”
Tiểu Ly nhận ra tiểu thư khác thường, “Đại thiếu gia gần đây đã uống phương thuốc mới tiểu thư điều chế, tình trạng ho đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Vẫn lật sách như thường, vẻ mặt không đổi, chỉ có khóe môi lãnh đạm nhìn có vẻ hơi cong lên một chút.
“Về phần Đại phu nhân và Lão phu nhân…” Tiểu Ly bỏ hẳn việc thêu thùa, lấy ra một chiếc hộp, lấy từ trong ngăn kéo cuối cùng ra một túi thơm nhỏ: “Đại phu nhân thêu cho tiểu thư một cái túi hương, bên trong có bạch chỉ, đinh hương, thương truật, xuyên khung, hương bạch chỉ, xương bồ, và một số dược liệu khác, đại phu nhân nói tháng ba thời tiết thay đổi, sợ thân thể tiểu thư không chịu được lạnh, cái túi hương này ít nhất có giúp tiêu trừ khí lạnh.”
Hàng mi Tần Tử Câm khẽ rung động, nửa gương mặt ẩn sau quyển sách, nửa phần lộ ra cũng không giúp Tiểu Ly thấy được thái độ của nàng.
Tiểu Ly tiếp tục lấy từ trong từ hộp ra một chiếc đĩa sứ lưu ly nhỏ, trên đĩa bày mấy khối điểm tâm tinh xảo, “Lão phu nhân dặn dò Lâm nương ở phòng bếp làm bánh móng ngựa mà tiểu thư thích ăn nhất. Lão phu nhân biết tiểu thư thân thể yếu ớt, bên trong còn bổ sung thêm một số dược liệu, có a giao, đảng sâm, đều là những dược liệu dưỡng khí bổ huyết, còn có thêm cả đương quy. Tiểu thư muốn nếm thử một chút không?”
Nói nhiều như vậy, Tần Tử Câm vẫn nằm trên ghế mây, hé nửa mí mắt, mặt vùi trong sách.
“Tiểu thư, xem ra đến giờ rồi, em đi xem thuốc rồi đưa qua bên kia.” Tiểu Ly thấy mình đã nói đến thế rồi mà tiểu thư vẫn thờ ơ, đành phải lấy cớ đi xem thuốc. Tính tình này của tiểu thư thật sự khiến nàng hết cách.
“Cơm canh trên bàn, và cả đĩa điểm tâm kia nữa, em mang cho Triển đại nhân đi.” Tần Tử Câm đặt cuốn sách xuống, đi trên trước bàn sách, chậm rãi mài mực.
“Tiểu thư, những đồ ăn kia đều do lão phu nhân dặn dò, là những thứ cô thích ăn nhất, sao lại đưa cho hai người không quen biết ăn?” Tiểu Ly đã đi ra đến cửa, nghe được những lời kia, liền tức giận xoay người đi vào, nói ra bất bình trong lòng.
“Đừng nhiều lời.” Tần Tử Câm không dừng lại động tác mài mực trong tay, nhưng giọng nói đã thêm vài phần quyết đoán.
“Lần nào cũng vậy, lão phu nhân và đại phu nhân thương yêu tiểu thư như thế, lần nào cũng không đọc thư của đại thiếu gia, lần nào cũng không ăn đồ ăn đại phu nhân đưa tới, lần nào cũng làm tổn thương lão phu nhân và đại phu nhân…” Tiểu Ly nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tần Tử Câm, lại bắt đầu xoắn góc áo, cúi miệng nhỏ giọng lầm bầm.
Tần Tử Câm nhíu mày, ‘bốp’ một tiếng đặt mài mực xuống bàn gỗ, lạnh lùng nói: “Ta đã nói không được lẩm bẩm những lời này trước mặt ta, em quên rồi sao?”
Tiểu Ly bị hành động này làm cho sợ hãi đến ngây người, lập tức đứng thẳng tắp: “Tiểu thư, em chỉ mong tiểu thư không làm uổng phí tâm tư của lão phu nhân mà thôi.” Ánh mắt chạm phải ánh mắt tức giận của Tần Tử Câm, “Tiểu thư đừng tức giận, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Tần Tử Câm nhìn Tiểu Ly thật lâu, dường như là muốn đọc ra gì đó ngoại sự ân cần, lo lắng từ trong đôi mắt sáng trong của nàng. Thật lâu sau, Tần Tử Câm đưa tay bóp trán, miễn cưỡng nói: “Đọc sách lâu ta có chút đói rồi, em để bánh móng ngựa lại, những thứ khác mang cho Triển đại nhân đi.”
“Vâng! Em lập tức mang xuống cho họ.” Tiểu Ly nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cầm hộp cơm trên bàn, nở một nụ cười tươi, đi nhanh ra ngoài cửa.
“Đương quy… Đương quy…” Tần Tử Câm nhìn đĩa điểm tâm tinh xảo, do dự vươn tay, cầm lên xong còn vân vê một hồi lâu.
“Triển công tử đã dùng bữa tối chưa?”
Lúc Tiểu Ly cầm theo hộp thức ăn đi vào vừa đúng lúc Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường nằm xuống, nghe câu hỏi của Tiểu Ly liền cảm thấy quả thật co chút đói bụng. Cô nương Tần Tử Câm xem ra cũng là một cô nương chu đáo. “Tại hạ chưa. Đa tạ Tần cô nương, Tiểu Ly cô nương quan tâm.”
“Ấy da, công tử khách khí quá. Đây là thuốc của vị công tử trên giường.” Tâm trạng của Tiểu Ly vô cùng tốt, cũng lười so đo những lễ nghi rườm rà, phiền phức của Triển Chiêu. Đặt hộp cơm xuống bàn, lấy đồ ăn và thuốc của Bạch Ngọc Đường ra, vừa bày vừa tươi cười, Triển Chiêu vừa nhìn đã biết trong lòng cô nương này đang rất vui vẻ.
“Đúng rồi, Tiểu Ly cô nương, Triển mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Gọi tôi Tiểu Ly là được rồi, có gì muốn hỏi thì hỏi đi.” Tiểu Ly ngồi xuống, hai tay chống cằm cười hì hì ra vẻ hỏi gì đáp nấy.
“Triển mỗ mạo phạm, sau giá áo trong phòng tắm có một bức tranh…” Triển Chiêu thấy tâm trạng của Tiểu Ly vô cùng tốt, xem ra có thể giải đáp thắc mắc trong lòng mình.
Tiểu Ly vốn đang cười, nghe xong vẻ mặt liền thay đổi, “Sao công tử lại biết bức tranh đó?”
“Triển mỗ vừa rồi có nhờ phòng tắm để thay đồ, tình cờ nhìn thấy. Bức tranh rất đẹp, không biết người trong tranh…” Triển Chiêu còn muốn nói thêm, Tiểu Ly đã thu lại nụ cười tươi ban nãy, cầm hộp cơm, chuẩn bị đi ra.
“Đây là việc riêng của tiểu thư, kính xin Triển công tử không nên hỏi nhiều.”
Triển Chiêu thở dài, chủ nô hai người này nhất định là có bí mật gì đó, Tần Tử Câm và người trong tranh cũng nhất định có một mối quan hệ không tầm thường.
Cầm bát thuốc lên, phát hiện thuốc trong chiếc bát màu nâu vẫn còn nóng bỏng tay. Triển Chiêu buông bát sứ, nhìn thức ăn trên bàn, quyết định ăn lót dạ trước, chờ thuốc nguội hơn chút sẽ đút cho Bạch Ngọc Đường.
“Tam ca… Tam ca, sao huynh lại đánh đệ? Tứ ca… Đệ không biết bơi… Đại ca… Đại ca, cứu đệ!”
Triển Chiêu đang muốn động đũa, lại nghe thấy trên giường vẳng đến tiếng nói mơ nho nhỏ, vội vàng buông đũa, đi đến trước giường Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngủ vô cùng khổ sở, miệng không ngừng nói mơ, hai bàn tay trắng nõn túm chặt góc chăn đến mức có thể nhìn thấy khớp xương.
“Tại sao… Tại sao, chúng ta không phải là huynh đệ sao? Tại sao lại vì người ngoài mà đánh đệ?” Triển Chiêu lấy một chiếc khăn từ chậu đồng đặt trên đầu giường, vừa định lau mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán hắn, nghe thấy câu này chợt khựng lại, bàn tay dừng phía trên trán hắn một khoảng, thật lâu sau vẫn không hạ xuống.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lúc này cực kỳ đau khổ, lông mày như vẽ nhíu chặt, trán đầy mồ hồi, “Tiểu Miêu… Tiểu Miêu…”
Triển Chiêu nghe những lời nói mơ của Bạch Ngọc Đường, biết hắn mơ thấy cảnh tượng bị Tưởng Bình dìm xuống nước ở Độc Long tác trên Hãm Không đảo ngày trước, lại nghe những lời nói tràn đầy bất lực của Bạch Ngọc Đường, trong lòng càng không ngừng tự trách.
Nhớ lại ngày ấy, Bạch Ngọc Đường bị dìm xuống nước đến hôn mê, khuôn mặt trắng bệch nằm trong ngực đại ca hắn, yếu ớt phun nước trong bụng ra, không còn vẻ ngạo mạn, phách lối ngày thường, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Dìm hay lắm, dìm hay lắm.” Liền đồng ý theo Triển Chiêu cùng đến Khai Phong.
Vẫn còn nhớ người nọ vì bị ngâm nước mà toàn thân lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt, trên mái tóc tán loạn vẫn còn dính một ít rong, dáng vẻ chật vật vô cùng. Nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.
Năm người kia kết nghĩa kim lan, trên giang hồ đồn đãi: Ngũ Thử tuy không phải huynh đệ máu mủ ruột già, nhưng tình nghĩa giữa năm người còn hơn huynh đệ ruột thịt cả trăm lần. Bị huynh đệ thân thiết nhất của mình phản bội, vết thương bên ngoài ngày đó đã liền sẹo, nhưng vết thương bên trong lại sớm mưng mủ, khó làm lành được.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên vung hai tay như muốn bắt lấy cái gì đó, hô lên: “Tiểu Miêu… Triển Chiêu… Ngươi ở đâu?” Triển Chiêu đang đắm chìm trong áy náy, tự trách của mình, khung cảnh trong giấc mơ của Bạch Ngọc Đường dường như đã thay đổi.
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, ta ở đây, ta ở đây.” Triển Chiêu bắt lấy bàn tay lạnh toát của Bạch Ngọc Đường, không ngừng mềm giọng an ủi.
Đã nghe Tần Tử Câm dặn dò, Du mộng tán nếu dùng quá liều, người dùng thuốc sẽ mơ về những cảnh tượng đau khổ nhất, những hình ảnh muốn trốn tránh nhất. Vốn tưởng rằng đã giải được chín phần, sẽ không còn nhiều ảnh hưởng, không ngờ vẫn làm Bạch Ngọc Đường khổ sở như vậy.
Triển Chiêu vừa an ủi Bạch Ngọc Đường, vừa dùng khăn lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, thầm nghĩ: thì ra chuyện khiến Ngọc Đường đau đớn nhất, muốn trốn tránh nhất chuyện bị Tứ Thử phản bội ở Độc Long tác, còn có…
Triển Chiêu cười khổ, thầm than Tần Tử Câm quả là một thầy thuốc tài giỏi, Du mộng tán này thật ra lại giúp Triển Chiêu hiểu được những chuyện Bạch Ngọc Đường vẫn cất giấu bao lâu nay, dù chỉ một ít chuyện nhưng cũng đủ khiến Triển Chiêu mãn nguyện rồi.
Mải chăm sóc Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu hoàn toàn quên mất thuốc trên bàn, thầm than một tiếng, vội vàng đứng dậy định lấy chén thuốc trên bàn đem tới. Nào ngờ Triển Chiêu vừa buông tay ra, Bạch Ngọc Đường giống như mất đi chỗ dựa: “Triển Chiêu…”
Triển Chiêu cầm chén thuốc, vội vàng trở lại, nhẹ giọng trấn an Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, yên tâm, ta ở đây, ta không sao cả, Ngọc Đường…”
Những lời trấn an của Triển Chiêu dường như có hiệu quả, Bạch Ngọc Đường không nói mơ nữa. Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đút thuốc cho Bạch Ngọc Đường. Thìa thuốc đầu tiên vừa vào miệng, Bạch Ngọc Đường đang mơ liền cảm thấy đắng, đến thìa thứ hai, hắn thế nào cũng không chịu há miệng. Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn hắn như đứa trẻ nhíu chặt lông mày, đành phải đưa tay tách hàm hắn ra, cuối cùng thấy miệng hắn khẽ mở, Triển Chiêu thừa cơ đổ thuốc vào.
Đút hết bát thuốc, Triển Chiêu cảm thấy mệt mỏi như vừa đánh một trận ác liệt, thấy Bạch Ngọc Đường sau khi uống thuốc xong, lông mày không còn nhíu chặt, khổ sở như trước mà chầm chậm giãn ra. Sắc trời bên ngoài cũng đang dần hiện tia sáng, Triển Chiêu không chống cự nổi mệt mỏi như thủy triều dâng lên, liền nằm ghé bên giường nghỉ ngơi một chút.
Bạch Ngọc Đường mơ rất nhiều giấc mơ, hơn nữa đều là những giấc mơ khiến hắn cảm thấy khổ sở.
Giấc mơ đầu tiên, hắn mơ thấy ở Độc Long tác, bị Tứ ca ném xuống nước, Tứ ca túm lấy mắt cá chân của hắn, không ngừng dìm xuống đáy sông. Nước hồ tanh hôi tràn vào miệng, tràn vào lồng ngực. Hắn muốn kêu cứu, nhưng vừa há miệng, nước hồ tràn vào càng nhiều, cuối cùng hắn không giãy dụa nổi nữa, mặc cho mình bị rơi xuống đáy nước đen thẳm.
Giấc mơ thứ hai, hắn ở trên nóc nhà phủ Khai Phong, cùng Triển Chiêu nâng chén dưới trăng. Nhưng hắn vẫn chưa thấy tận hứng, chợt có thích khách xâm nhập phủ Khai Phong. Hắn và Triển Chiêu trước sau như một mà cùng kháng địch. Hắn rút Họa Ảnh vừa định phách lối khiêu khích đối phương, nhưng Triển Chiêu vốn ở sau lưng hắn đã không thấy đâu nữa. Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, vội vàng xoay người, lại phát hiện phủ Khai Phong, thích khách gì đó đều không thấy đâu nữa, chỉ còn mình hắn không ngừng chạy trong bóng đêm, nhưng bất kể hắn chạy đến đâu trước mắt cũng chỉ toàn tăm tối.
“Tiểu Miêu… Triển Chiêu, ngươi ở đâu? Tiểu Miêu!” Hắn tuyệt vọng hô to, lại nhận ra nơi này chỉ có tiếng gọi của mình vọng lại, không thấy người khác. Giây phút đó, Bạch Ngọc Đường tự xưng không sợ trời, không sợ đất lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trong lúc Bạch Ngọc Đường nản lòng, nỗi tuyệt vọng đã chiếm cứ toàn bộ trái tim, một giọng nói ôn hòa không ngừng vang lên bên tai hắn:
“Ngọc Đường, ta ở đây.”
“Ngọc Đường, yên tâm.”
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Bạch Ngọc Đường không còn thấy sợ hãi nữa mà dần dần bình tĩnh lại, sau đó hắn mới cảm thấy giọng nói kia sao mà quen thuộc đến vậy.
Tần Tử Câm ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa một đêm cuối cùng cũng ngừng, chân trời hiện ra ánh sáng màu vàng nhạt, vạn vật đã đến lúc tỉnh giấc. Nến trên bàn đã thấy đáy, giọt nến chảy xuống hai bên, ánh lửa nhấp nháy vài cái yếu ớt rồi tắt hẳn.
Tần Tử Câm đặt bức thư trong tay xuống, khẽ thở dài một hơi, nhu nhu huyệt Thái Dương đau nhức.
“Tiểu thư, rửa mặt thôi ạ.” Tiểu Ly vừa bước vào thấy, thấy người đáng lẽ phải nghỉ ngơi cho khỏe lại đang ngồi trước bàn, vẻ mặt mệt mỏi. Tiểu Ly bưng chậu đồng đến trước bàn, cũng không để lễ nghi, “Tiểu thư! Cô lại thức đêm! Đã nói thân thể cô sẽ không chịu đừng nổi…”
Tần Tử Câm ý bảo nàng đặt chậu đồng xuống, cất lá thư đi, rồi rửa tay, rửa mặt.
Tiểu Ly thấy nàng cất bức thư đã xé phần dán, biết tiểu thư đã đọc thư của Đại thiếu gia, miệng nhếch lên, ở sau lưng tiểu thư nhà mình lầm bầm một câu: Nói một đằng làm một nẻo!
“Tần cô nương, Bạch Ngọc Đường cầu kiến.” Bạch Ngọc Đường đẩy cửa phòng của Tần Tử Câm, thấy Tần Tử Câm đưa lưng về phía cửa ra vào, đang thu dọn gì đó, không để ý đến hắn.
“Tần cô nương, xin hỏi nha hoàn của quý phủ, Tiểu Ly cô nương…” Bạch Ngọc Đường nhìn bóng dáng bận rộn lạnh nhạt với mình, nào ngờ người ta đưa lưng về phía mình là vì đang mặc áo.
Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc nhíu mày, vừa định tiến vào trong, một dáng người nhỏ nhắn đã xông tới chắn phía trước Tần Tử Câm, “Mới sáng sớm đã tự tiện xông vào khuê phòng, đây là lễ nghi người xin tá túc như các người nên có sao?”
Tiểu Ly lớn giọng, dẫn Triển Chiêu tới, Triển Chiêu vội kéo Bạch Ngọc Đường ra, không ngừng nói mong cô nương lượng thứ, tiểu nha đầu kia mới bỏ qua. Mà Tần Tử Câm dường như rất dung túng Tiểu Ly, chỉ ở sau lưng Tiểu Ly lạnh nhạt nhìn Triển Chiêu chắp tay tạ lỗi. Bạch Ngọc Đường nhìn Tần Tử Câm hừ lạnh mấy tiếng.
Trời đã sáng choang, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cáo từ xuống núi.
“Tiểu nữ thấy trên người Triển đại nhân và Bạch công tử có nhiều vết thương, xem ra rất thường bị thương. Đây là thuốc trị thương thường ngày tiểu nữ điều chế mỗi khi rảnh rỗi, hi vọng hữu dụng với Triển đại nhân.” Biết bọn họ xuống núi, Tần Tử Câm không nói gì, chỉ lấy từ hộp gỗ trên giá sách ra hai bình sứ đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu vừa nhận liền ngửi thấy một mùi thơm mát, biết là thuốc trị thương thượng đẳng, lập tức cất vào trong tay áo: “Đa tạ Tần cô nương, Triển mỗ ở quán trọ Duyệt Lai dưới chân núi, nếu cô nương có chuyện gì khó khăn nhớ đến quán trọ tìm Triển mỗ, Triển mỗ nhất định sẽ dốc lòng giúp sức.”
Tần Tử Câm nhếch môi mỉm cười, “Triển đại nhân quá khách khí, chỉ là bèo nước gặp nhau, nói chi đến dốc lòng giúp sức?” Nói xong như có như không liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Sau khi xuống núi, Bạch Ngọc Đường lại kéo Triển Chiêu đi sang thị trấn bên cạnh du ngoạn, đến giờ lên đèn mới trở về quán trọ ăn tối.
“Tiểu Miêu, có phải ngươi thích con gái nhà người ta rồi không?” Bạch Ngọc Đường nhấp một ngụm rượu, ném một củ lạc vào trong miệng, nhớ lại cảnh tượng lúc sáng Triển Chiêu từ biệt Tần Tử Câm.
Triển Chiêu mím môi nhập rượu, khóe mắt hếch lên: “Hả?”
“Còn không phải sao? Lúc ngươi nhìn Tần cô nương kia, nét mặt dịu dàng đến chảy cả nước, còn không phải là thích người ta rồi hả?” Bạch Ngọc Đường vẫn như không để tâm mà ném lạc vào miệng, giọng điệu lạnh lùng nghe không ra cảm xúc, “Tần cô nương này tính tình lạnh lùng không làm cho người khác thích, thì ra ngươi thích cô gái như vậy.”
Triển Chiêu chậm rãi đặt chén rượu xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt như thường, có chút không hiểu vì sao Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Y mỉm cười vừa định trả lời, cửa quán trọ chợt vẳng đến một tiếng thét đầy kinh hãi: “Triển công tử, Bạch công tử! Cứu mạng… Cứu… cứu tiểu thư nhà tôi!”
- -----oOo------