Biển xanh triều dâng, hồng trần mấy lượt. Tìm thấy, lại chẳng thể nắm giữ. Trách nhiệm và vướng mắc quấn quanh, chỉ để lại đau đớn vô tận.
Tần Tranh ngồi ngay ngắn trước trời chiều như bao ngày vẫn vậy, tà dương đỏ rực, lộ ra đau thương, phiền muộn vô hạn.
Nếu có thể chìm vào trong ánh tà dương, trốn khỏi tầm mắt của người đời, tìm không thấy, gặp không được thì thật tốt biết bao. Đáng tiếc, nếu như có thể như vậy, nàng đã không phải là nàng, y cũng không rơi vào tình cảnh thế này.
Hết thảy ngọn nguồn, hết thảy thống khổ, đều tụ ở một chỗ.
Nơi đó có một ngọn núi tuyết trắng mênh mông, tuyết liên như băng tạc, thiếu nữ hồn nhiên, ngây thơ, tuyết trắng trong ngần, bầu trời xanh ngắt…
Dưới trời xanh mây trắng, y cùng thiếu nữ kia thốt ra lời thề một đời một kiếp, trong mưa tuyết, y và thiếu nữ ấy ước định đời này thâm tình, quyết không thay đổi.
Vậy mà kết quả là, mình y không giữ lời.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức mặt trời đã chìm vào đường chân trời, chỉ để lại chút tia sáng cuối cùng le lói.
Y cử động thân thể vì ngồi quá lâu mà trở nên cứng ngắc, thẳng người lên, ngực đè nén nặng nề, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Đôi mày nhíu lại, tay áo đưa lên che lại mấy tiếng ho khan hồi lâu vẫn không có dấu hiệu dứt, tay còn lại ôm ngực, mặt nhăn lại, không giấu được nét đau đớn.
Trong lúc y cố gắng chịu đựng đau đớn nơi lồng ngực, đè nén sợ hãi trong lòng, chợt cảm thấy mũi nóng lên, giữa tay áo màu xanh nhuộm một vết đỏ.
Chậm rãi lan rộng, mỗi lúc một nhiều, dần thấm vào thanh sam, thấm vào từng đường kim mũi chỉ nàng may cho y, chậm rãi tụ thành dấu vết của dục niệm.
Y nâng ống tay phải đầy máu tươi lên, con ngươi sững sờ chốc lát rồi giãn ra, thành một nụ cười chấp nhận.
Hạ ống tay áo xuống. Không sao cả. Chuyện này sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến. Thêm một ngày, hay bớt một ngày có gì khác nhau đâu?
Y chậm rãi đưa tay, sờ túi thơm trên thắt lưng, vết máu nhuộm trên ống tay áo đơn sắc để lại dấu vết đáng sợ, run rẩy cởi túi thơm ra.
Mặt gấm trắng ngần, tuyết liên thuần khiết. Hình thêu xinh đẹp không chút tỳ vết quả thật cực kỳ giống người đó. A…
Y không thèm lau vết máu dưới mũi, ‘tách’ một tiếng, túi thơm trắng ngần nhiễm màu đỏ tươi.
Đỏ tươi xinh đẹp, chói mắt, ghim sâu vào đáy mắt y.
Bàn tay dính máu từ từ đưa túi thơm lên đến trước mắt. Nhìn hình thêu thuần khiết, gương mặt như vẽ đột nhiên trở nên nhu hòa.
Đôi môi tái nhợt khẽ khép mở.
Thời gian không còn nhiều…
Đã qua Thanh Minh hơn nửa tháng, nhưng mưa vẫn chưa dứt.
Từng giọt tí tách rơi xuống, vỡ tan.
Ngày hôm qua vẫn rực rỡ ánh nắng, sau giờ hợi lại lất phất mưa bay.
Lâm Quân Hạo lười biếng nâng hàng mi, xuyên qua hai ngón tay hơi mờ nhìn sắc trời tảng sáng bên ngoài.
Tay hạ xuống vuốt lông mày đau nhức. Có một số việc, có một vài người, không bỏ xuống được, cứ vậy nằm nặng trong lòng.
Đã lâu như vậy, lâu đến mức chính hắn đã quên mình rốt cuộc mình bị hấp dẫn bởi điểm gì, lâu đến mức những thứ vùi sâu dưới đáy lòng đã lên men, chua xót. Chỉ để lại cảm giác đau đớn xóa không mất đi cùng dấu vết chứng minh mình đã từng có.
Khoác áo đứng dậy, chậm rãi rửa mặt, sửa sang quần áo. Xong xuôi, hắn lặng lẽ tìm kiếm trong bọc hành lý, lấy ra một khối hương liệu to cỡ đồng tiền. Ném hương liệu vào lư hương mạ vàng, lấy đá lửa, nhìn khối hương liệu màu tím sậm từ từ hóa thành khói xanh lượn lờ, hắn hít sâu một hơi, uống cạn tách trà xuân Long Tỉnh đặt sẵn trên bàn.
Ngồi ngay ngắn trước bàn, cuối cùng vẫn phải mở bức thư đã để đó cả đêm ra.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời mờ tối dần sáng tỏ.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn siết chặt bức thư, run tay vò thành một cục.
Tầm mắt chuyển sang cây nến đỏ sắp cháy hết trên bàn, ánh nến chập chờn giãy dụa như muốn cố nán lại thêm chút nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt trọn.
Dầu hết đèn tắt, hết thảy xung quanh đều trở nên không quan trọng, chỉ còn lại nỗi nhớ hòa cùng… nỗi đau.
“Sau khi nến tắt, tất cả sẽ trở về với cát bụi, cuốn theo những thứ không sạch sẽ, thanh tẩy hết thảy…”
“Thiếu đương gia, cậu dậy rồi.”
Lâm Quân Hạo nhìn chút khói do ánh nến cuối cùng hóa thành, rốt cuộc hiểu ra được thế nào gọi là thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Chậm rãi đứng lên, mở cửa phòng. Cúi đầu nhìn người hầu đến gọi hắn dậy, khẽ cười.
Sắc trời bên ngoài vẫn như cũ, chỉ có tâm tình của hắn là thay đổi.
Thương tiếc bi ai cứ như chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của hắn, tâm tình như vậy vốn hắn không nên có mới phải.
Hắn nên là Lâm thiếu đương gia của xưởng gốm gia truyền Vũ Tiến Diêu Quang, bình tĩnh, hành xử quả quyết, nên cắt đứt thì cắt đứt, tuyệt đối sẽ không để chuyện phiền phức ngăn trở mình.
Mà chuyện này, là do chính hắn hết lần này đến lần khác cam tâm tình nguyện.
Nước đọng dưới mái hiên, minh chứng cho cơn mưa phùn lặng lẽ rả rích đêm qua.
Hắn đưa tay hứng lấy một giọt nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống, chưa kịp rơi xuống đất. Chất lỏng lạnh lẽo trượt qua kẽ ngón tay run run của hắn.
Dõi mắt trông về phía xa, trời vẫn xanh trong như trước kia, chỉ là không biết bầu trời bao la này liệu ngày hôm nay có thể sáng tỏ?
Giày gấm màu đen khẽ bước trên sàn tàu gỗ, hắn quay đầu nhìn núi Tần Dương ẩn nấp sau sương mờ sớm mai, chẳng hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới giữa rừng đào rực rỡ sắc hoa, tài tử giai nhân, cầm sắt hòa hợp, điệu múa uyển chuyển.
Trời xanh, rừng đào hãy chứng kiến.
Nếu như thời gian có thể quay lại, thì tất cả có thể thay đổi trong chớp mắt. Tỷ tỷ sẽ không cố chấp thay đổi dung mạo của mình, vì cái gọi là chấp niệm mà ruồng bỏ tất cả.
Nàng phải chăng cũng sẽ không do dự như bây giờ?
Cẩn thận lau chùi ngân châm kẹp giữa ngón tay, thái độ lại thay đổi.
Mưa rơi cả đêm cuối cùng cũng dứt khi trời gần sáng, nàng đưa tay vuốt ve đầu nhọn của ngân châm, tâm tình vốn lặng như ao tù lại đột ngột gợn sóng.
“Chu Chu ngốc, phải mau trở về đấy…”
“Không, ta không muốn đi! Ta muốn mãi mãi ở bên cạnh Tần lang. Muội muội ngoan, muội hãy giúp tỷ đi.”
“Chu Chu, nàng và tỷ tỷ ở Trung Nguyên sống có tốt không? Ở Trung Nguyên có nơi tên là Tô Hàng, nghe nói đẹp sánh ngang với thiên đường, nếu rảnh chúng ta cùng đi đến đó…”
“Muội muội ngoan, tỷ tỷ có lỗi với muội, nhưng mà tỷ tỷ không thể quay đầu lại được nữa…”
“Chu Chu ngốc…”
“Muội muội…”
Hai giọng nói không ngừng vang lên trong đầu, lúc thì là giọng nam tử đầy yêu thương, cưng chiều, khi thì giọng nữ tử âm hiểm, đan vào nhau, vang lên trong tai nàng, không sao đẩy đi được. Trong lòng khổ sở, gần như làm nàng phát điên.
“Một khi mở cánh cửa giết chóc ra sẽ không thể quay đầu…”
Tâm trạng không cách nào bình tĩnh lại được, ngón tay vuốt ve ngân châm run rẩy không ngừng, suýt chút nữa để lại màu đỏ tươi trên mũi châm sắc nhọn.
Đôi tay này đã dính đầy máu tươi, mang theo linh hồn đầy tội nghiệt đi tìm bọn họ phải chăng… đã là mong ước quá xa vời?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày đứng trong một góc khuất trước cửa lớn Tần phủ, tầm mắt chưa hề rời cuối đường lớn, vẻ mặt đăm chiêu như đang chờ người nào đó.
Đúng lúc này, một bóng xanh từ trên không trung hạ xuống. Lông mày Bạch Ngọc Đường nhíu lại chặt hơn, ống tay trắng tuyết phất lên, xua bụi đất tung lên vì động tác của người áo lam.
“Tìm mấy người để hỏi thôi mà cũng lâu như vậy?”
Người áo lam không chút để ý sửa sang lại tóc mai cho Bạch Ngọc Đường, nụ cười trên môi kể từ khi nhìn thấy hắn chưa từng biến mất, trả lời: “Lão bá bán hương liệu trước kia đã đổi chỗ, ta phải tìm rất lâu mới thấy. Đúng là những hương liệu kia, ngoại trừ Khinh Hồng lâu, còn có người khác định kỳ tới mua. Chỉ là lâu lâu mới tới, hơn nữa số lượng không nhiều, cho nên lão bá kia không quá để ý.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu, nghĩ đến chuyện được nhắc tới trong bức thư mình nhận được trước đó, suy đoán trong lòng càng thêm được củng cố. Nhìn Triển Chiêu mặc thường phục màu xanh trước mặt, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ người nọ mặc quan phục đỏ thẫm, vỗ đầu: “Chuyện này nên bẩm báo cho Bao đại nhân, như vậy hành động của chúng ta hôm nay cũng thêm vài phần chắc chắn.”
Triển Chiêu cười, kéo ống tay áo, ra vẻ đã sắp xếp xong đâu vào đấy: “Triển mỗ đương nhiên đã làm xong, dùng bồ câu đưa thư cả đêm, chắc hẳn ấn triện của Bao đại nhân đang theo ngựa nhanh chóng đến phủ Thường Châu, chưa tới buổi trưa đã có thể đến huyện Vĩnh An. Đúng rồi, cả đêm hôm qua ngươi không nghỉ ngơi, có mệt không?”
Nói xong liếc mắt nhìn gương mặt Bạch Ngọc Đường nghe lời y nói mà dần giãn ra, vẻ mặt cũng không lo lắng như Bạch Ngọc Đường, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.
Bạch Ngọc Đường trừng mắt, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bước lùi lại, cách y vài bước chân, gò má trắng nõn hơi ửng lên: “Mệt mỏi gì chứ? Ngươi nghĩ Ngũ gia ta làm bằng sứ hay sao?”
Triển Chiêu bất lực giơ tay, bờ vai buông lỏng, nụ cười trên mặt càng thêm tùy ý: “Triển mỗ biết sai rồi. Về sau đều nghe theo Ngũ gia, có được không?”
“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường phất ống tay áo, nhìn lam y vô tội khom lưng, lập tức không biết nói gì, một chữ ‘ngươi’ thốt ra rất lâu mới mất hết khí thế nhổ ra hai chữ: “… ba hoa.”
Lam y bật cười, bước tới trước, thầm nghĩ ôm hắn vào trong ngực, thân mật với con chuột da mỏng này.
“Triển huynh, Bạch huynh…” Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên nơi góc đường, làm hai người giật bắn người.
Người nọ mặc trường sam màu tím cao quý, búi tóc gọn gàng, mang dáng vẻ công tử phong lưu mà bọn họ quen thuộc, chỉ có điều nét mặt tiều tụy vô cùng, dưới mắt thâm quầng.
Hắn bước tới, dường như không chút để hành vi thân mật của hai người trong góc đường vào mắt, trầm tĩnh tự nhiên đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, cánh môi hơi khô hơi chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tiểu sinh nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ. Kính xin đến thời điểm mấu chốt, hai vị nhất định phải bảo vệ Tần Tranh và Tần Tử Câm an toàn.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, ánh mắt không cần nói cũng biết. Lần này vạch trần hết thảy, đáp án đều ở chỗ người kia.
“Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, nhất định không phụ kỳ vọng.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình tiết đột nhiên nhảy vọt, nhìn có vẻ mờ mịt không rõ, nhưng có thể đọc lại để hiểu thêm chi tiết.
Hương liệu, thi thể trong Khinh Hồng lâu, dáng vẻ trước đó của Lâm Quân Hạo là vì giả trang, lẫn vào trong đám người để xem xét thi thể.
Tối nào Triển Chiêu cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu thật ra là đang đi điều tra.
Bởi vì tư duy logic không tốt cho nên viết thật sự không thuận tay. Mong mọi người thứ lỗi.
- -----oOo------