Trước đó đã hỏi thị nữ dâng trà về nơi xưởng gốm Tần phủ, cho nên hai người đi lại trong hậu viện Tần phủ có vẻ không quá rộng nhưng cũng có thể coi như lâm viên này khá thuận lợi.
Còn chưa bước vào trong xưởng gốm, mặc dù còn cách vài bước đường và tường viện che kín nhưng đã có thể nghe thấy tiếng người xôn xao bên trong.
Lâm Quân Hạo lau mồ hôi trên trán, nhìn chiếc tách nhỏ đang được Tần Tranh nâng niu trong tay, trái tim đập nhanh dữ dội đã bình ổn, lúc này đang tràn ngập vui mừng.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi bước vào, Triển Chiêu theo sát phía sau, nghe thấy tiếng hoan hô của đám thợ thủ công cách đó không xa, hắn biết chuyện đã thành.
Tần lão phu nhân và Ngưng Bích đứng phía ngoài là người đầu tiên phát hiện ra hai người. Tần lão phu nhân niềm nở gọi Tần Tranh mang tách sứ trắng lưu ly mới nung thành ra cho hai vị đại nhân xem xét.
Lâm Quân Hạo cũng bước ra, sửa sang lại tóc mai dính đầy mồ hôi, vô cùng thân mật giơ tay, định vỗ vai Bạch Ngọc Đường, lại bị Bạch Ngọc Đường tức giận tránh sang một bên. Trong lúc y đang không hiểu tại sao, Triển Chiêu ở bên cạnh dở khóc dở cười chỉ tay của y.
Lúc này mới phát hiện, vì muốn đích thân giám sát nên đã mấy ngày y không tắm rửa, kết quả không chỉ trường sam trên người dính đầy bụi đất mà ngay cả tay cũng bị bẩn, khó trách Bạch đại thiếu gia xưa nay ưa sạch sẽ ghét bỏ.
Tần Tranh và Tần Tử Câm kín đáo hơn Lâm Quân Hạo, chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười. Hai người ăn ý, đợi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nói xong mấy lời khách sáo.
Nhưng hai người bọn hắn vốn chẳng phải người gặp người thích. Tỷ như…
“Hai vị đại nhân, cô, thân thể dân phụ có chút khó chịu, thứ lỗi không ở lại tiếp đón.” Nói xong cũng không đợi mọi người kịp phản ứng đã biến mất sau tường viện, chỉ chừa lại cho mọi người một bóng lưng xanh.
Đàm Anh đứng bên cạnh Đàm Ân, mặc dù thất hồn lạc phách, nhưng cũng không nán lại lâu đã lấy cớ cáo từ. Trước khi đi còn hiếm khi cho Tần Tử Câm một nụ cười chân thành.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, nhìn tương tác hiếm thấy giữa chị dâu em chồng, trong lòng nghĩ cũng đúng thôi, Đàm Ân tốn bao công sức để khiến muội muội ngang ngược, không hiểu chuyện của mình trưởng thành chính là vì mong nàng ta có thể yên ổn sống trong Tần gia nguy cơ khắp nơi này, dù sao Tần Tranh vốn không thể bảo vệ nàng ta cả đời được.
Nhưng… Cô nương đáng thương này chưa từng trải, thậm chí còn ít tuổi hơn Tần Tử Câm, dù có thể hóa giải khúc mắc với Tần Tử Câm, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể nào kiên cường, hiểu chuyện đến độ như Đàm Ân mong muốn.
Nhìn nữ tử váy đỏ rực mỗi lúc xa dần, hắn đột nhiên cảm thấy nhan sắc xinh đẹp kia thoáng chốc trở nên tiều tụy.
Không kiềm được thở dài một tiếng. Ai, có một người ca ca như vậy không biết là phúc hay là họa.
Triển Chiêu nhíu mày, liếc Bạch Ngọc Đường mắt nhìn xa xăm, mặc dù mặt vẫn mỉm cười, vẫn lễ độ xã giao với Tần lão phu nhân, nhưng trong giọng điệu rõ ràng mang chút bất mãn: “Sao Bạch huynh lại thở dài? Chiếc tách sứ này có chỗ nào không ổn à?”
Lời vừa nói ra lập tức kéo trái tim tất cả mọi người ở đây lên cao. Bận rộn nửa tháng làm ra cống phẩm, nếu như vẫn chưa có để hiến lên ngự tiền, tội danh này bọn họ không chịu nổi đâu.
Bạch Ngọc Đường vô duyên vô cớ bị gọi tên, thoạt đầu là sửng sốt, sau đó thấy mọi người đều thấp thỏm lo âu nhìn mình, trước hết bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu đang đứng giữa phần đông nô bộc, rồi nhìn chiếc tách trắng noãn đặt ngay ngắn trên khay.
Vừa nhìn, hắn đã biết thứ này tuyệt đối không phải thứ hàng tầm thường. Mặc dù vẻ ngoài giống với chiếc tách bình thường có trong các nhà bình dân, nhưng toàn thân tuyết trắng, trong suốt sáng bóng, thành tách và phần đế đều in hình mây ngũ sắc tầng tầng lớp lớp, phần nắp được trang trí bằng đôi rồng bay rất sống động, móng vuốt, thân thể không có chỗ nào không khéo léo tuyệt vời. Chiếc tách được làm theo kiểu dáng Minh Châu, cả chiếc tách mô phỏng ‘song long hí châu’, xinh đẹp sống động.
Chất liệu chiếc tách trắng trong, vô cùng mịn màng, mơ hồ phát ra ánh sáng, thoáng nhìn còn tưởng được đặc chế từ bạch ngọc.
Vật phẩm đẹp đẽ nhường này, đến cả Bạch Ngọc Đường thường ngày đã quen nhìn thấy bảo vật cũng không kiềm được mà thán phục: “Đâu có, đâu có, Bạch mỗ đang cảm thán sứ trắng lưu ly này. Không ngờ trên đời vẫn còn tài nghệ bậc này, có thể khiến bảo vật tái hiện trên đời, thật khiến Bạch mỗ bội phục.”
Tần lão phu nhân cười, chỉ Tần Tử Câm và Lâm Quân Hạo, nói: “Chuyện lớn lần này có thể thành là nhờ Tử Câm nhà chúng ta cùng hiền chất Lâm gia Diêu Quang. Nếu không nhờ hai đứa, lão thân không biết có thể nắm chắc bao nhiêu phần.”
“Triển mỗ cảm tạ các vị đã dốc sức giúp đỡ.” Triển Chiêu nghe vậy hơi khom lưng bái tạ từng người. “Trong kinh truyền tin đến, Bao đại nhân giục Triển mỗ mau chóng hồi kinh phục mệnh, Triển mỗ tuy không muốn, nhưng hoàng mệnh khó trái, xin bái biệt các vị tại đây. Qua trưa, ta và Bạch huynh sẽ lên đường.”
Nói xong lấy hộp gấm mang theo người ra, đặt chiếc tách lên vải nhung đỏ tươi bên trong, rồi đậy nắp lại. Không hành động nào không cẩn thận, khẽ khàng.
Tần lão phu nhân vừa nghe Triển Chiêu nói buổi trưa sẽ lên đường, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Vội như vậy sao? Sao Triển đại nhân không ở lại thêm mấy ngày?”
Bạch Ngọc Đường ôm quyền, quy củ thi lễ: “Lão phu nhân đừng giữ thêm nữa, Bạch mỗ và Triển huynh cũng không nỡ rời đi, tiếc ngày về đã điểm. Dù vô cùng không muốn, cũng chỉ đành nhận mệnh về kinh, mong lão phu nhân thứ lỗi.”
Tần lão phu nhân thấy Bạch Ngọc Đường bày tỏ như thế, tuy không biết trong lòng nghĩ gì nhưng trên mặt đầy vẻ không nỡ, rồi lại bày ra dáng vẻ ‘không thể làm gì khác’: “Vậy… lão thân mời hai vị ở lại dùng bữa có được không? Dùng bữa xong hãy đi cũng không muộn.”
“Lão phu nhân chớ bận lòng, thiết yến tiễn đưa hai vị đại nhân vốn là bổn phận của quan viên địa phương.”
Lúc này, Đàm Ân vẫn luôn đứng đó không nói gì chợt lên tiếng thay Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ chối ý tốt của Tần lão phu nhân. Hành động này thật nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Nụ cười trên mặt Tần lão phu nhân cứng lại, rồi ngay sau đó, trên gương mặt khắc đầy nếp nhăn của thời gian tách ra thành một nụ cười rất rộng. Bà đang định nói gì đó, lại có người lên tiếng cắt ngang.
“Cô cai quản công việc trong phủ đã mệt nhọc rồi… Khụ… Khụ… Hay là để cháu và Tử Câm cùng đi tiễn hai vị đại nhân… Khụ… Khụ… Có được không ạ?”
Không ai ngờ người lên tiếng cắt lời bà lại là Tần Tranh. Từ lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bước chân vào trong viện, hắn chưa từng lên tiếng cũng không hề tìm lý do rời đi, mà vẫn đứng lại đó, không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ho đè nén.
Nếu không phải lần này hắn đột ngột lên tiếng trái lời Tần lão phu nhân, Bạch Ngọc Đường còn tưởng hắn đã trở về phòng theo Đàm Anh rồi.
Tần Tử Câm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn sườn mặt tái nhợt bệnh tật của Tần Tranh, gần như hoài nghi tai mình mới khỏi nên nghe nhầm. Người ôn tồn, nho nhã, không dám thốt ra nửa câu oán hận lại nói ra lời này?
Ở góc độ của nàng, ngược ánh mặt trời, những tia nắng đầu hạ chiếu lên trước người hắn, càng làm nổi bật thân hình gầy gò, yếu ớt, nhưng lại toát ra ấm áp quen thuộc, trùng khớp với công tử văn nhã bên nàng trong màn mưa bụi ngâm mưa tụng tuyết.
Nàng hơi cúi đầu, làn váy xanh cùng khóe môi nhợt nhạt vạch ra một đường cong duyên dáng, giọng nói trong trẻo như châu ngọc vang lên: “Cô yên tâm. Tử Câm và… ca ca nhất định sẽ không thất lễ với hai vị đại nhân.”
Cuối cùng Tần lão phu nhân không giữ được nụ cười trước sau như một nữa, đôi mắt hơi nhăn lại cũng mở ra, ánh mắt không rõ là hiền từ hay địch ý đảo giữa Tần Tranh và Tần Tử Câm mấy lần, không khí lạnh lẽo chậm rãi lan ra.
Không biết là qua bao lâu, Tần lão phu nhân không mấy vui vẻ từ bỏ việc thết yến tiễn khách, vung tay áo rời đi, để lại Tần Tranh và Tần Tử Câm đều thầm toát mồ hôi hột cho mình.
Đàm Ân liếc mắt, thông qua khóe mắt nhìn theo Tần lão phu nhân bước ra khỏi cửa viện, lúc này mới xoay người, nâng hai người vẫn hành lễ dậy: “Dù bà ta là trưởng bối của hai người, cũng rất uy nghiêm, nhưng hai người không cần làm vậy…”
Tần Tranh thẳng lưng, lắc đầu, bên môi nở nụ cười khổ sở: “Đàm huynh không hiểu rồi. Thật ra cô không phải người như chúng ta vẫn thấy…”
Triển Chiêu nhìn hộp gấm tinh xảo trong ngực, lại trầm tư nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, như có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng thấy Bạch Ngọc Đường chợt nở nụ cười, tất cả lời nói, tất cả cảm khái đều biến thành dư thừa, tựa như những lời y muốn nói hắn đều hiểu.
Thật ra… như vậy cũng tốt.
Lần nữa bước trên con đường nhỏ ở trấn Vĩnh An, nhìn đám người nhộn nhịp, không ngờ đã qua hơn một tháng.
Mỗi bước chân của Triển Chiêu tựa hồ mang đầy hồi ức của y từ ngày đó đến nay.
Có người chứng kiến y can đảm thổ lộ.
Y đã ôm hắn, ôm thật chặt trong ngực, nói: “Triển Chiêu ta yêu chính là yêu, không có bất kỳ lý do gì cũng sẽ không hối hận. Bởi vì người ta yêu nhất trên đời này chỉ có Bạch Ngọc Đường.”
Cũng có người chứng kiến tình yêu bất chấp kinh hãi thế tục của y và Bạch Ngọc Đường.
Người y đặt trong tận đáy lòng đã từ bỏ cả bản thân, bất chấp tất cả mà nói: “Triển Chiêu, chúng ta ở bên nhau đi, cùng nhau già đi, cùng nhau nhìn thế sự xoay vần, đời này kiếp này ở bên nhau, có được không?”
Y đã chứng kiến có người nhẫn tâm đoạn tình,
Có người quật cường chống lại vận mệnh,
Có người hồn bay về trời, không còn hình bóng.
Cũng chứng kiến một đôi trai tài gái sắc từ quan tâm nhau, rồi trở thành người xa lạ, lại vẫn nóng ruột nóng gan.
Trên đỉnh núi Tần Dương, giữa vườn hoa rực rỡ, từng có quạt giấy vung lên, giai nhân nhẹ múa.
Tần Tranh và Tần Tử Câm bưng chén sứ, hai gương mặt tái nhợt tương tự nhau hiếm khi ửng đỏ vui vẻ, nhìn nhau cười. Tần Tranh khẽ ho một tiếng, còn chưa uống đã như người tửu lượng không cao, bỗng dựng bật cười, nụ cười cởi mở này hoàn toàn khác xa nụ cười của hắn trước giờ: “Rượu Đỗ Khang giải sầu, gặp nhau lại xa nhau. Hôm nay, tiểu sinh cùng muội muội xin tiễn hai vị đại nhân.”
Bạch Ngọc Đường nhìn người theo góc độ của Tần Tử Câm, trong lòng vốn không thích tên thư sinh yếu ớt bệnh tật này cho lắm, nhưng hôm nay thấy hắn say rượu để lộ dáng vẻ sảng khoái thẳng thắn thế này, trong lòng cảm thán mình lại vẫn nhìn người không nhìn hết.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Rất nhiều bí mật sẽ theo bọn hắn rời đi mà lần nữa bị vùi sâu trong tuyết. Tên thư sinh âu sầu nhìn bề ngoài hèn yếu này chỉ sợ cũng đành phải khuất mặt khôn coi.
Hắn và Triển Chiêu cùng bưng chén sứ đã được rót đầy rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tần Tử Câm chợt bật cười, giọng nói trong trẻo nhuộm chút phiền muộn: “Rượu Đỗ Khang giải sầu, gặp nhau lại xa nhau. Đàn sáo vẳng bên tai, nâng chén say mộng đẹp. Như thế mới xem là hoàn chỉnh. Coi như món quà chia tay chúng ta dành tặng Triển đại ca và Bạch đại ca.”
Đàm Ân nghe hai người ưu thương đối thơ, phiền muộn uống một ngụm, vị rượu nồng đậm xông lên trên mắt: “Đã có nhã hứng đối thơ như vậy sao có thể thiếu ta? Nếu không sẽ phụ công ta bao ngày cố ý đến căn phòng trang nhã bên bờ Vĩnh An lấy chữ mua vui rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn ba người trước mắt càng uống càng cởi mở, thi từ ngâm trong miệng cũng lúc càng thêm thê lương. Trong lòng không nỡ, chỉ thở dài một tiếng, cũng không ngăn trở.
“Rượu Đỗ Khang giải sầu… Đỗ Khang… Ha ha… Đêm nay nắm dải lụa, bình minh tiếc đầu bạc. Hay lắm, hay lắm.”
“Ồ, Đàm huynh, ai nắm dải lụa của huynh thế? Hay là huynh đã coi trọng hoa khôi nương tử nhà nào?”
“Nói bậy! Hoa khôi nương tử gì chứ?”
Triển Chiêu gắp miếng cá sạo ngon nhất, sau khi lấy hết xương thì đặt vào trong bát của Bạch Ngọc Đường, nhìn ba người đau buồn ngâm thơ cũng lắc đầu.
Giữa ban ngày, không biết bọn họ có say thật hay không, nhưng dáng vẻ bi thương của cả ba vẫn làm y thương xót.
Rượu Đỗ Khang cay nồng, uống vào trong miệng, chảy đến trong lòng lại lạnh giá tim gan.
“Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải chia tay, xin ba vị dừng bước.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, một lam một trắng đứng dưới cầu Vĩnh An, tiếng rao bán hàng trên cầu không ngừng vẳng đến, nhưng không một ai chú ý đến mấy người dưới cầu đã đứng đó hồi lâu.
Lâm Quân Hạo cười ha hả, áy náy khoát tay: “Triển đại nhân không trách mấy người chúng ta uống đến cao hứng, tự gây trò cười là tốt rồi. Cuối cùng còn phiền ngài rót trà tỉnh rượu cho chúng ta, làm chậm trễ hành trình của hai vị thật là đắc tội.”
Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, cũng không để bụng: “Không sao, không sao, các vị cũng không uống đến say mèm, huống chi nào có say rượu gây trò cười, rõ ràng là văn nhân nhã khách say rượu nổi ý thơ, Triển mỗ tài mọn thật vô cùng hâm mộ.”
Bạch Ngọc Đường bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, lời nói ra vẫn đầy châm chọc: “Văn nhã đương nhiên không phải nói về Lâm đại thiếu gia, Miêu đại nhân đang nói huynh muội Tần gia và Đàm đại nhân.”
Thời gian này Lâm Quân Hạo đã thân thiết với Bạch Ngọc Đường hơn một chút, da mặt cũng dày hơn vài tấc: “Cũng phải, cũng phải, để Bạch huynh chê cười rồi. Nếu như tiểu sinh say rượu làm loạn chắc chắn sẽ là chuyện vô cùng nguy hiểm.”
Mặc dù Triển Chiêu không biết Lâm Quân Hạo thân thiết với Bạch Ngọc Đường từ khi nào, nhưng thấy hai người không còn xa lạ như lúc mới quen nữa, trong lòng đột nhiên có cảm giác vui mừng xen lẫn không được thoải mái không sao nói rõ.
“Triển đại nhân.”
Triển Chiêu nghe gọi, chậm rãi quay đầu, thấy Tần Tranh và Đàm Ân đều nửa quỳ dưới đất, cho Triển Chiêu một lễ lớn. Vội bước tới, hai cánh tay dùng sức nâng hai người quỳ dưới nền gạch hơi ẩm ướt dậy.
Ngẩng đầu nhìn quanh, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường và Lâm Quân Hạo đang ôn chuyện trên đầu thuyền ô bồng cách đó không xa ra thì không thấy Tần Tử Câm đâu nữa: “Tử Câm cô nương…”
Tần Tranh ngước hàng mi vốn luôn lười biếng rủ xuống che đậy nét thờ ơ trong mắt lên, bày tỏ lòng cảm kích: “Tử Câm biết chúng ta có chuyện muốn nói với ngài cho nên đã về trước.”
Nói xong Tần Tranh thấp giọng ho mấy tiếng, lúc nói tiếp giọng nói hơi khàn: “Thảo dân muốn đa tạ Triển đại nhân đã nán lại Tần phủ, cứu mạng Tử Câm.”
Triển Chiêu nheo mắt, như nhớ lại chuyện gì đó không mấy vui vẻ, cười nói: “Chuyện theo lẽ thường, dù là ai cũng sẽ tương trợ, sao dám nói đến chữ ‘đa tạ’? Huống chi, ta cũng không phải là không thẹn với lương tâm.”
Tần Tranh rũ mắt, nhếch môi mỉm cười chua xót: “Ngoài chuyện này ra, thảo dân nhớ Triển đại nhân đã đồng ý, nếu như thảo dân có việc cầu xin, chắc chắn sẽ dốc hết sức tương trợ, có phải thế không?”
“Đúng vậy, Tần công tử cứ nói, đừng ngại. Chỉ cần không trái đạo nghĩa giang hồ, pháp luật triều đình, Triển Chiêu sẽ dốc sức hoàn thành.”
Không biết có phải những lời này của Triển Chiêu cho Tần Tranh thêm hy vọng hay không, gương mặt tái nhợt chợt nhuộm lên vẻ kích động: “Đa tạ, chỉ cần có những lời này của Triển đại nhân là đủ rồi.”
Triển Chiêu mờ mịt, hoàn toàn không rõ rốt cuộc Tần Tranh nói với mình những lời này là có ý gì, trong lòng nổi lên chút bất an.
Nhưng y không có thời gian để suy đoán, Đàm Ân bên cạnh cũng nói mấy lời khiến y không hiểu.
Hai vị đại thiếu gia này làm Triển Chiêu mờ mịt đứng dưới ánh nắng ban trưa cạnh bến thuyền không biết bao lâu, đến khi Bạch Ngọc Đường kéo y lên thuyền, y mới sực tỉnh. Thì ra đã quá thời gian lên đường hồi kinh, nếu không đi nhanh sẽ làm chậm trễ rất nhiều việc lớn.
Thừa dịp Bạch Ngọc Đường đi căn dặn người lái thuyền, Triển Chiêu chui vào trong khoang thuyền, tự rót cho mình một chén trà nóng, trong đầu vẫn nghĩ tới những lời Đàm Ân vừa nói: “Tiểu sinh chỉ muốn nói với Triển đại nhân một câu, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa.”
Nét mặt của hắn lúc nói những lời này giống hệt Tần Tranh, tựa như đã hoàn thành tâm nguyện gì đó, khiến người ta không sao yên lòng.
Vừa nghĩ đến đây, màn trúc trước khoang thuyền bị xốc mạnh lên, y phục thuần sắc ngang nhiên đi vào, ngồi xuống đối diện Triển Chiêu, thong thả tự rót cho mình một chén trà, liếc y: “Ta ở bên kia mặc cả, dặn dò nhà đò, ngươi lại thật oách, trốn trong khoang thuyền uống trà tìm vui? Miêu đại nhân, dù Bao đại nhân có gọi về kinh gấp, ngươi cũng không thể sai bảo tại hạ như vậy chứ?”
Triển Chiêu bật cười, nịnh nọt lấy từ trong hành lý bên người ra một túi dầu, vừa mở ra vừa nhỏ giọng nói: “Được rồi, được rồi, không phải Triển mỗ đã gấp gáp bồi tội đây sao? Bánh hạt dẻ ngươi thích nhất đã được chưa? Chớ cáu kỉnh ta trên đường về kinh.”
Bạch Ngọc Đường cũng không từ chối, hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nhận bánh hạt dẻ Triển Chiêu cố ý chuẩn bị cho mình, vừa cắn một miếng, sắc mặt chợt biến đổi, lỗ tai dựng lên như đang lắng nghe gì đó.
“Tiểu Miêu, ngươi có nghe thấy tiếng tiêu không?”
Nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, Triển Chiêu cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng tiêu. Có điều tiếng người xung quanh cùng tiếng mái chèo vạch nước lấn át làm tiếng tiêu không quá rõ ràng.
Bạch Ngọc Đường quyết định thật nhanh, đứng dậy, vung rèm, di chuyển xuống đuôi thuyền. Triển Chiêu cũng theo chân hắn chui ra ngoài.
Vừa bước đến đuôi thuyền, hai người lập tức phát hiện ánh mặt trời lúc nãy còn từ trên cao chiếu xuống, ngột ngạt khó chịu, lúc này đã bị mây đen che khuất, màn mưa mỏng phủ xuống, làm ẩm ướt y phục.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo tiếng tiêu trầm thấp, trong màn hơi nước mờ mịt, bốn bóng người đang đứng thẳng trên cầu Vĩnh An cách đó không xa.
Thuyền nhỏ đã rời cầu Vĩnh An hơn một dặm, tiếng tiêu vẫn trầm thấp truyền vào tai hai người, ý biệt ly, tình thương xót lan trong không khí.
Cách màn mưa mỏng, hắn vẫn có thể nhìn thấy người qua người lại trên cầu Vĩnh An, nhưng chỉ có nữ tử thanh y trong bốn người đứng thẳng là hắn nhìn rõ nhất. Nàng cầm tiêu trúc, ngón tay trắng nõn nhấc lên hạ xuống, làn điệu tuôn ra từ giữa những ngón tay uyển chuyển, đẹp đẽ mà thê lương.
Khuôn mặt thanh tú đọng nước, mái tóc đen bóng khẽ tung trong gió, bay lên hạ xuống, vẩy những giọt nước bám trên lọn tóc rơi xuống. Mặc y phục bị nước mưa dần thấm ướt, dán lên người tạo thành những hoa văn khác biệt. Cùng người bên cạnh tấu một khúc biệt ly.
Mưa Giang Nam, lúc đến là tháng ba lạnh lẽo, khi đi là tháng tư ấm áp.
Mưa mỏng lọt vào trong cổ áo, tuy lạnh lẽo nhưng tiếng tiêu chui vào trong tai lại mang tình cảm ấm áp.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, từ từ xoay người, phủi nước mưa trên vạt áo còn chưa thấm vào người, cũng chẳng quan tâm người trên cầu xa xa có nhìn thấy hai không, giơ tay lên vẫy thay lời cáo biệt.
Đang định đi vào bên trong, trên đầu bỗng dưng xuất hiện một chiếc dù giấy chặn lại mưa bụi đang không ngừng chui vào trong cổ áo. Ngước mắt lên, là nụ cười dịu dàng không đổi của người nọ.
Trấn Vĩnh An sau lưng dần xa mờ trong màn mưa bụi dày đặc, tiếng tiêu vẫn đứt quãng tấu khúc biệt ly, người trước mắt lại càng thêm rõ ràng, khiến hắn yên lòng.
Mưa mờ mịt, con thuyền ô bồng chậm rãi lướt trên mặt sông, dọc hai bên là những dãy núi biếc xanh ẩn mình sau màn mưa, trông như cõi tiên. Hai công tử tuấn tú đứng thẳng trên mũi thuyền. Một lam một bạch, đậm tình nồng nghĩa.
Lần đưa tiễn này.
Tấu khúc biệt ly, say thần trí. Ướt dải lụa mỏng, đợi người xưa.
Đau thương ấy.
Bào mòn năm tháng, nỗi sầu bi. Sai rồi thù ấy, tan cõi trần.
Mưa bụi dày đặc, ráng đỏ xa xa thoáng hiện thương tiếc vô hạn. Vụt thoáng qua, chẳng nhìn rõ. Không biết có phải nhìn lầm hay không?
- -----oOo------