Bọn họ đang chờ, chờ vị quân vương trẻ tuổi thỏa hiệp, đang đánh cuộc vào trái tim thương dân của hắn.
Nhân Tông như là không quá để tâm đến lời của Bạch Ngọc Đường, chỉ nhíu mày, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại giữa Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Dương Sở Ngọc.
Xung quanh yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, tựa như có một luồng áp lực vô hình đang đè lên ba người.
Một nước sai, thua cả ván cờ.
Nhưng hôm nay dù có bị dồn vào chỗ chết, chuyện này cũng phải thành công, nếu không sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho dân chúng Tống triều.
Không biết qua bao lâu, Nhân Tông khẽ nheo mắt lại, là như lơ đãng phất tay, trầm giọng nói: “Trẫm tin Thiên Ba phủ một lần.”
Dương Sở Ngọc như được đại xá, vội ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo mừng rỡ: “Đa tạ Bệ hạ!”
Nhân Tông cười nhẹ mấy tiếng, nhìn ba người vẫn rất ăn ý quỳ cạnh nhau trước ngự giá, cười nói: “Trẫm đã đồng ý, các ngươi còn không mau đứng dậy?”
Lúc này Triển Chiêu mới cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, Dương Sở Ngọc đứng lên cũng nhẹ mỉm cười cảm kích Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhân Tông cũng cười. Ba người quay về vị trí của mình.
Thời khắc nguy hiểm nhất cuối cùng cũng kết thúc bằng kết quả hoàn mỹ nhất.
Rượu uống chưa tận hứng, Nhân Tông đã không tiếc lời khen ngợi phủ Thiên Ba phủ, lại sai người mang ly sứ lưu ly xem như trân bảo tới, muốn đối ẩm với quần thần.
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ kiểu cách mấy lần, rồi lấy cớ để rời đi, ra khỏi ngự hoa viên.
Dạo bước trên lang phường trống trải, tiếng cười nói xôn xao bên tai nhỏ dần, bên cạnh không có Triển Chiêu.
Không có y ân cần dông dài, trong lòng hắn lại chợt cảm thấy không yên.
Sắc trời dần tối, cung yến có lẽ đã sắp kết thúc.
Hắn tựa lên cây cột trong hành lang, ánh chiều tà yếu ớt rải trên tường cung, lượn lờ trên giày quan màu đen của hắn, khiến vườn ngự uyển âm trầm, nặng nề có chút ấm áp.
“Cung uyển thâm sâu, ly khảm bạc,
Năm tháng đưa tình, gửi lòng xưa.”
Thi từ cô đơn là thế, tiếng hát của nữ tử thê lương đến vậy khiến Bạch Ngọc Đường có chút thương xót.
Hắn nhướn mày, quả nhiên phát hiện Dương Sở Ngọc đang lẻ loi ở phía kia lang phường. Không túc trí đa mưu như lúc đến phủ Khai Phong thương nghị như mấy ngày trước, không sắc sảo, can trường như ở trước ngự giá của Nhân Tông vừa rồi, lúc này trông nàng dịu dàng như thiếu nữ cùng tuổi, cũng trở nên sống động hơn nhiều.
Tựa như nhận ra Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình, Dương Sở Ngọc ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng, cất bước đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.
“Dương cô nương.” Bạch Ngọc Đường thi lễ, mỉm cười chào hỏi.
Dương Sở Ngọc thoáng đưa mày, cúi đầu đáp lễ: “Sở Ngọc đa tạ Bạch đại nhân đã tương trợ.”
“Cần gì phải khách khí như thế? Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Huống chi Bạch mỗ còn là quan viên tứ phẩm của triều đình. Chỉ có điều Bạch mỗ không ngờ Dương cô nương lại gan dạ như vậy. Phong thái của nữ tướng Dương môn đúng là không hề suy giảm.”
Dương Sở Ngọc chỉ mỉm cười, khéo léo tránh lời khen của Bạch Ngọc Đường: “Sở Ngọc cũng chỉ vì ông nội và huynh trưởng nơi biên cương.”
Bạch Ngọc Đường nhìn sườn mặt thản nhiên của Dương Sở Ngọc chìm trong ánh chiều tà, chẳng hiểu sao lại nhớ tới nữ tử nào đó ở trấn nhỏ Giang Nam cách xa ngàn dặm.
Rốt cuộc là giống ở điểm nào? Hắn không sao tìm được điểm tương tự.
“Đêm khuya đường dài, cung yến đã sắp kết thúc, sao Bạch đại nhân còn chưa quay lại? Nếu như chậm trễ, sợ là Triển đại nhân sẽ lo lắng.”
Dương Sở Ngọc cười nhẹ, ra dấu cung đình phía xa đang lần lượt lên đèn.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, con mắt sắc chợt ngưng lại. Chuyện này vốn chỉ là chuyện nhà trong phủ Khai Phong và đảo Hãm Không, không truyền ra ngoài, lẽ nào hắn và Triển Chiêu biểu hiện quá rõ?
“Ha ha, Bạch đại nhân chớ nhìn Sở Ngọc như vậy. Vừa rồi quỳ gối trước ngự giá, có lẽ thân thể Bạch đại nhân khó chịu nên sắc mặt không được tốt, Triển đại nhân nhận ra, trong mắt tràn đầy lo lắng, chỉ là Bạch đại nhân không để ý mà thôi…”
Chỉ bằng những chi tiết nhỏ này, nàng có thể nhận ra quan hệ giữa hai người bọn hắn không tầm thường, không thể không nói, quả thật là người tinh tế, quan sát tỉ mỉ.
“Sở Ngọc là một nữ lưu, cũng chưa từng biết tình yêu là gì. Mặc dù không biết quan hệ giữa hai ngài đã đến mức nào, nhưng… Sở Ngọc hy vọng có một ngày được nhìn thấy tương lai thuộc về hai ngài.”
Bạch Ngọc Đường một lần nữa đánh giá thiếu nữ trước mặt, mặc dù chưa nhìn rõ trái tim dưới dung nhan thanh tú động lòng người, nhưng… nhất định nàng là một người thiện lương. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
“Triển mỗ thay Ngọc Đường cảm tạ cát ngôn của Dương cô nương.”
Phía cuối lang phường đột ngột sáng lên, chậm rãi di chuyển tới chỗ hai người. Đèn cung đình còn chưa tới nơi, một giọng nói dịu dàng quen thuộc đã vang lên bên tai.
Triển Chiêu mặc quan phục đỏ thẫm, tay phải xách một chiếc đèn cung đình bằng ngọc lưu ly, trên cánh tay trái cong lên có đắp một chiếc áo choàng, ánh nến trong đèn cung đình mỏng manh đi đến.
Lúc này hai người mới phát hiện trời đã tối, đèn đuốc đã được đốt lên tự lúc nào.
Dương Sở Ngọc như là vô ý liếc nhìn cửa cung từ từ mở ra phía xa.
Lại nhìn sang Triển Chiêu đang mỉm cười, choàng áo trên cánh tay lên người Bạch Ngọc Đường. Gương mặt vốn tái nhợt của Bạch Ngọc Đường nhuộm lên sắc đỏ, nói khẽ gì đó rồi siết chặt vạt áo.
Nàng mỉm cười, tìm một lý do định cáo từ.
“Dương cô nương dừng bước, đêm dài sương nặng, cầm theo đèn rồi hãy đi.”
Nói xong, Triển Chiêu đưa đèn cung đình trong tay tới. Dương Sở Ngọc cũng không nghĩ nhiều, cười yếu ớt nhận lấy, hòa nhã nói: “Đa tạ.”
Từng bước đi xa, ánh đèn đong đưa lúc lắc càng làm nổi bật bóng người đang sắp biến mất ở phía cuối lang phường.
Ngón tay siết chặt vạt áo của Bạch Ngọc Đường dần buông lỏng, nhìn bóng lưng đơn bạc từ từ biến mất trong màn đêm, hòa cũng một thể với bóng tối, chỉ để lại một điểm sáng leo lét.
“Tiểu Miêu, ngươi nói về sau sẽ gặp lại nàng ở đâu?”
Triển Chiêu sửa lại thắt lưng xộc xệch cho hắn, tay hơi dừng lại, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng mấy ngày trước.
Thiếu nữ tử y thanh nhã ngồi ngay ngắn trong đại đường phủ Khai Phong, tay nhấc tách trà nóng mới được dâng lên, nụ cười trên bờ môi như có như không, tự tin nói ra kế sách của mình.
“Dương gia, dù là nam nữ già trẻ, e là cuối cùng đều ở lại biên cương vạn dặm, hóa thành anh linh trên chiến trường.”
Y thở dài, tay tạo một nút thắt. Chậm rãi đứng thẳng, nhìn ánh đèn trong ngự hoa viên phía xa dần tắt, trong lòng lại sầu não.
“Năm đó, bảy vị thiếu tướng quân của Dương gia chết trận tại bãi Kim Sa, các nữ tướng Dương gia hôm nay cũng sẽ có một ngày như vậy.”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bật cười, kéo Triển Chiêu chậm rãi cất bước đi về phía cửa cung: “Cuối cùng ta đã hiểu được vì sao khi nãy lại cảm thấy Dương cô nương quen thuộc như thế, thì ra là nàng rất giống Tử Câm.”
Triển Chiêu không hiểu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, bước chân lại chưa từng dừng lại.
Bạch Ngọc Đường vuốt ve miếng ngọc trong cổ, ra vẻ cao thâm bước nhanh tới trước mấy bước: “Giống nhau cùng sống vì tín ngưỡng.”
Triển Chiêu mỉm cười sáng tỏ. Cô nương ở Giang Nam ngàn dặm kia cả một đời chỉ chờ một câu trả lời, nếu nói nàng là một người sống vì tín ngưỡng thì chưa đủ.
Chỉ là…
“Sợ là đời này Tử Câm cô nương không chờ được đáp án kia, mà… Dương cô nương hiểu được thế sự vô thường, nàng không cam lòng gặp sao yên vậy, mang khí khái mệnh ta do ta làm chủ, không phải do trời. Hai cô nương đó tuy giống nhau nhưng cũng có điểm khác biệt.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu, nghiền ngẫm nhìn Triển Chiêu. Rồi đột nhiên bước tới, nhéo gò má trắng nõn của y, oán hận nói: “Mấy ngày không gặp, bản lĩnh hiểu người của Triển đại nhân tiến bộ không ít nha, nhất là đối với cô nương…”
Triển Chiêu chịu đựng đau đớn bên má, cố kéo ra một nụ cười: “Ngọc Đường giáo huấn phải lắm.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, dáng vẻ như rất hài lòng, lưu luyến buông má Triển Chiêu ra, vỗ mặt y, xoay người lắc lắc áo choàng màu đen của Triển Chiêu trên người mình, lầm bầm: “Lạnh quá, đi thôi.”, rồi liếc Triển Chiêu, sau đó không quay đầu lại, đi ra cửa cung.
Triển Chiêu xoa phần má phải bị véo phiếm hồng, trong lòng lại vui vẻ. Giọng điệu quen thuộc này, tính tình trẻ con này từ khi hồi kinh đến nay hiếm khi được thấy.
Hì… Vừa rồi mùi dấm chua thật nồng.
Hai ngày sau.
Sắc trời rực rỡ, bầu trời không một gợn mây. Trời xanh, mây trắng, không khí trong lành, nhưng phủ Khai Phong lại bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Bao Chửng đứng trong hậu đường phủ Khai Phong, đi qua đi lại, trên gương mặt đen sì là nét sầu lo không tan đi được.
Vài tiếng động rất khẽ vang lên, trong hậu đường yên tĩnh lại hết sức chói tai.
Bao Chửng vội quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nam tử cao ngất mặc quan phục đỏ thẫm đứng đó, người nọ chính là Triển Chiêu, trầm giọng hỏi: “Triển hộ vệ, thế nào?”
Triển Chiêu bước tới một bước, móc từ trong ngực ra một gói vải, mở ra, bên trong là một bình sứ nhỏ cùng chén rượu toàn một màu trắng tuyết, giải thích: “Đây là bình nữ nhi hồng Ngọc Đường và Thánh Thượng cùng uống trên cung yến hai ngày trước, và chén rượu Ngọc Đường sử dụng lúc ấy, ty chức cố ý trộm ra từ ngự thiện phòng.”
Bao Chửng nhận gói vải, đặt lên bàn vuông, gọi Công Tôn Sách tới nghiệm độc.
Công Tôn Sách vuốt râu, dùng ngân châm nghiệm độc, rồi tỉ mỉ quan sát chén rượu đặt bên cạnh.
Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, đôi mắt cả đêm không ngủ đỏ thẫm, trong lòng vô cùng lo lắng cho người đang ngồi trong đại lao phủ Khai Phong.
“Rượu này không có độc.”
Lúc này tảng đá trong lòng Triển Chiêu mới buông xuống, phải biết lúc đó y đã cố gắng khống chế bản thân mình thế nào mới có thể tự tay dẫn người vẫn cười vô cùng thản nhiên kia vào lao ngục.
“Đại nhân, nếu đã loại bỏ được hiềm nghi của Ngọc Đường, ty chức cần đi thả người ngay.”
Bao Chửng nhíu mày, cũng không so đo xưng hô thân mật của Triển Chiêu, chỉ bất đắc dĩ nói: “Triển hộ vệ chớ nóng vội, đợi Công Tôn tiên sinh nói hết rồi đi cũng chưa muộn.”
Công Tôn Sách vuốt chòm râu hoa râm, vui vẻ cười khan hai tiếng, nói: “Không sao, không sao, trong lao ẩm lạnh, Triển hộ vệ đi sớm, Bạch hộ vệ sẽ ít phải chịu khổ hơn.”
Nói xong mỉm cười quay sang nhìn Bao Chửng bên cạnh. Hàng mày nhíu chặt của Bao Chửng giãn ra, bất đắc dĩ phất tay: “Cậu đi đi, những chuyện còn lại ta sẽ nhờ Công Tôn tiên sinh nói lại với hai cậu.”
Hai mắt Triển Chiêu tỏa sáng, nhận ra Bao Chửng nói là ‘hai cậu’ chứ không phải ‘cậu’, trong lòng mừng rờ, đáp một tiếng rồi rời đi như gió.
Sau khi Triển Chiêu đi xa, Bao Chửng mới thở dài một hơi, ngồi xuống một cái ghế, không để ý đến ánh mắt nghiền ngẫm của Công Tôn Sách, nhỏ giọng nói: “Những điều Tiên sinh muốn nói, bản phủ đều hiểu. Nhưng hôm nay vẫn còn chuyện khác quan trọng hơn…”
Bị vạch trần tâm tư, Công Tôn Sách ngượng ngùng sờ râu, ho khẽ mấy tiếng, rồi hắng giọng một cái, lấy lại vẻ nghiêm túc: “Vừa rồi thuộc hạ đã kiểm tra kỹ càng, dù là rượu Thánh Thượng uống hay chén rượu Bạch hộ vệ sử dụng đều không có độc. Dĩ nhiên là Bạch hộ vệ vô tội.”
Ông nhìn hoa văn trơn nhẵn trên mặt bình sứ, nói tiếp: “Nhưng long thể Thánh Thượng vì còn lưu lại một chút độc tố mà nôn mửa không ngừng cũng là sự thật.”
“Thức ăn trong ngự tiền phòng cũng không có vấn đề, nếu như vậy, vấn đề rất có thể nằm ở dụng cụ Thánh Thượng dùng bữa ngày hôm đó…”
- -----oOo------