Bóng đêm thâm trầm bệnh nặng khó chữa,
Thư gửi ngàn dặm khói lửa nổi lên.
Đêm muộn cuối thu, mưa bụi như lớp màn mỏng phủ xuống. Cùng với mưa bụi, sương mù thừa dịp ban đêm ào ra, khiến người ta có cảm giác như lọt vào chốn tiên.
Đan Thần chậm rãi mở cửa sổ, nhìn sương mù mịt mờ, mưa bụi dày đặc bên ngoài, đôi môi phác họa thành một nụ cười khổ. Đây là biểu cảm chân thật hiếm thấy của y trong nhiều ngày qua.
Y lấy một cái còi từ trong tay áo ra, sau một tiếng thổi nhỏ, một con diều hâu toàn thân đen từ trên trời sà xuống.
Y không nhanh không chậm gỡ ống đồng cột trên chân con diều hâu, sau khi đuổi nó đi mới mở ra, đọc cẩn thận.
“Lập đông… Còn hơn nửa tháng nữa. Sau khi Tắc Bắc bị hạ trong trận tuyết đầu mùa, tất cả sẽ kết thúc.” Đan Thần cuốn ống tay áo đỏ tươi thêu chỉ vàng lên, dùng nội lực cách không hủy tờ giấy trong tay, nhỏ giọng nói.
Tầm mắt chậm rãi chuyển sang phía bên kia song cửa sổ, giọng điệu đột nhiên lạnh băng: “Đồ cô muốn, đến lập đông sẽ có người đưa tới. Bây giờ tất cả ở nơi này không còn quan hệ gì với ta nữa…”
Y xoay người, không e dè trượt châm hoa mai trong tay áo ra tay phải, móng tay được cắt tỉa gọn gàng vân vê châm dài, toát ra hàn ý lạnh lẽo: “Đến lúc đó ta muốn mang Chu Sa trở về Ngọc Long Tuyết Sơn. Cô chớ ngăn ta, Ngưng Bích.”
Ngay sau đó là tiếng cười nhẹ quen thuộc, Ngưng Bích vẫn mặc bộ váy xanh, làm nổi bật dáng người thướt tha. Nàng ta dùng tay áo che miệng, cúi đầu cười ra tiếng: “Đan Thần, cho dù ngươi có tài giỏi hơn nữa cũng có thể làm gì được? Chu Sa đã chết, chỉ để lại một đống tro cốt không có giá trị, vậy mà ngươi vẫn không chịu buông tay? Nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là trái tim không muốn lạm sát kẻ vô tội.”
Ngưng Bích nhìn chằm chằm sườn mặt hơi mất tự nhiên của Đan Thần, chẳng chút nương tình nói trúng điểm yếu của y: “Không phải ngươi không dám hay không thể ngăn lá thư kia của phủ Thiên Ba, mà là ngươi không muốn.”
Ngón tay trắng nõn vẫn chỉ vân vê châm dài, chưa hề thay đổi. Ngưng Bích liếc nhìn, phủi nước đọng bám trên tay áo do để gần cửa sổ mà bị bắn lên. Giọng nói mềm mại lại như một con dao nhọn đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng mà Đan Thần gắng sức bảo vệ: “Đã làm đến nước này mà ngươi vẫn còn không đành lòng? Dù quân dân Tắc Bắc có hóa thành cát bụi cũng không liên quan đến ngươi mới phải? Tự tay hủy diệt sinh mạng của bọn họ rồi lại ban phát một cơ hội vô vọng.”
Câu nói sau cùng của Ngưng Bích khiến trái tim Đan Thần rỉ máu. Nhưng y vẫn một thân áo đỏ, vẫn lơ đãng nghịch châm dài trong tay, như thể tất thảy đều không liên quan đến mình.
“Đan Thần, áy náy của ngươi… không có lợi cho ngươi đâu.”
Đan Thần nhẹ vuốt song cửa sổ dính nước mưa lạnh băng, ánh mắt lơ đãng không biết đang nhìn nơi nào, khóe môi cứng ngắc kéo ra một nụ cười chắc chắn không hề thật tâm.
“Ngươi muốn cho Triển Chiêu một con ngựa, nhưng ta quyết không để ngươi được như ý. Nếu Triển Chiêu chạy ra khỏi phủ Thường Châu một bước, tất cả sẽ hóa thành hư không.”
Đan Thần hơi nghiêng mặt, ngón tay dính nước của y hiện lên hàn ý ghê người.
Nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Ngưng Bích, như là muốn thông qua lớp da mặt giả tạo nhìn thấy biểu cảm bên dưới. Thật lâu sau, y thở dài nói: “Cô có tín ngưỡng của cô, ta có mong muốn của ta. Mục đích không giống, cần gì chung đường? Mong cho cô sau khi hại nhiều mạng người như vậy sẽ được như ý.”
Suốt cả đêm, ánh nến trong Tây uyển chưa hề tắt. Xuyên qua màn mưa mịt mờ, Tần Tử Câm lặng lẽ nhìn Bạch Ngọc Đường mặc trường sam màu ngọc thạch đứng dưới mái hiên đối diện.
Mưa bụi phủ kín khoảng không ở giữa hai người, hắn khẽ nhấc mày, tầm mắt giao nhau với Tần Tử Câm. Không chút che giấu lạnh nhạt và lo âu trong mắt, tất cả đều để Tần Tử Câm thấy rõ.
Nghĩ đến lời cảnh báo trước đó của Trung bá, Tần Tử Câm có chút không đành lòng, cầm dù giấy bên cạnh lên, bung dù bước xuống bậc thềm.
Đi bốn, năm bước đã tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hạt mưa lộp bộp rơi trên dù giấy hòa lẫn giọng nói lạnh nhạt của nàng: “Bạch đại ca, Trung bá nói bệnh kia không phải là bệnh lây nhiễm, Triển đại ca sẽ không sao đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn mặt dù trắng noãn, tròng mắt đen che đi phiền muộn nặng nề, bước một bước xuống bậc thềm, ra khỏi mái hiên, mưa phùn xối lên người, ngón tay trắng nõn của hắn từ từ nâng lên, đặt trên mặt dù.
Yên lặng nhìn vẻ mặt do dự của Tần Tử Câm dưới tán dù, lạnh nhạt hỏi: “Muội biết… bệnh của thúc phụ và cháu Tiểu Miêu đúng không?”
Tần Tử Câm cúi đầu, cắn bờ môi tái nhợt, như là đã hạ quyết tâm, ngước đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, nói: “Bệnh này vốn chẳng phải dịch bệnh, mà là một loại độc mạn tính mà thôi. Chỉ có điều, độc này sẽ chậm rãi ăn mòn phủ tạng, biểu hiện bên ngoài lại chỉ giống như bệnh dịch thông thường.”
Búi tóc buộc sau đầu của Bạch Ngọc Đường bị nước mưa làm cho ẩm ướt, giọt nước lạnh buốt trượt dài trên gò má, chui vào trong cổ áo, làm hắn thấy lạnh.
Hắn chậm rãi thu tay về, tầm mắt lướt qua mặt dù, không biết đang nhìn nơi nào. Nước mưa tụ lại nơi đầu ngón tay hắn, nhỏ xuống thềm đá, hòa vào ngàn vạn giọt nước khác.
Bạch Ngọc Đường mặc thanh sam, nhìn cửa sân, cuối cùng chậm rãi tiến sát cán dù, lắc đầu thở dài: “Mưa gió mịt mù…”
Vừa dứt lời, tiếng nói của Lâm Quân Hạo chợt từ xa vẳng tới: “Bạch huynh, Bạch huynh, huynh có thư.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhận phong thư da trâu được dán kín trong tay Lâm Quân Hạo, ngón tay ướt dầm để lại vài giọt nước trên bì thư.
Bút tích thanh tú có lực, tên của mình được viết ngay ngắn trên bì thư khiến hắn có chút thẫn thờ.
Con dấu trên giấy dán vì đã qua tay nhiều người mà mờ đi, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một chữ ‘Sở’ nho nhỏ.
Hắn nhíu mày, bước nhanh vào trong phòng. Lấy dao rạch giấy dán ra, sau khi mở thư, càng đọc vẻ mặt lại càng nghiêm trọng.
Đọc hết lá thư, Bạch Ngọc Đường cúi thấp đầu suy nghĩ một lát, rồi vung vạt áo, cũng chẳng để ý mưa bụi dày đặc, đi thẳng tới Tây uyển.
Tần Tử Câm nhìn bóng lưng cô độc dần mơ hồ trong màn mưa, cắn răng, cúi đầu đi theo.
Tây uyển không có nô bộc hầu hạ như phòng khách nơi bọn hắn ở, trái lại khi Bạch Ngọc Đường tới, lại không thấy một bóng nô bộc nào.
Tin tức gia chủ và tiểu thiếu gia Triển gia mắc bệnh dịch, bệnh tình nguy kịch đã truyền khắp thôn Kiệt, đương nhiên tất cả mọi người vì muốn bảo vệ tính mạng của mình mà đều tránh xa.
Cũng may dịch bệnh không lan tràn, thậm chí ngay cả nô bộc Triển gia cũng không bị nhiễm bệnh.
Có điều, nhìn gương mặt vốn hồng hào của cháu nhỏ ngày một gầy gò, khi thì hôn mê khi thì tỉnh táo, đau đớn không chịu nổi, dù là Triển Chiêu hay Trung bá cũng đều thương xót.
Bạch Ngọc Đường đứng trước phòng ngủ chính, thông qua lớp rèm cửa sổ vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng trước giường.
Thân hình thon gầy, dáng vẻ cô tịch.
Giơ bàn tay lạnh buốt lên gõ cửa gỗ, lại không vội dùng sức đẩy ra.
Không biết bao lâu sau, một bàn tay lạnh lẽo khác chợt đặt lên cửa gỗ, giọng nói lạnh nhạt của Tần Tử Câm thoáng lộ đau xót: “Muội có thể chữa được.”
Bạch Ngọc Đường chậm rãi quay đầu, nước mưa lăn trên mái tóc đen nháy của hắn, rơi xuống giày gấm màu trắng, đọng lại trên đó. Gương mặt anh tuấn vì bị lạnh mà trông có vẻ tiêu điều.
Tần Tử Câm thu dù giấy, ngước mặt, nhỏ giọng nói: “Phương pháp giải độc nằm ngay trên người Bạch đại ca. Loại độc này cả hai chúng ta đã từng nhiễm, mặc dù không thể trừ tận gốc, nhưng với hai chúng ta thì vẫn có thể ngăn chặn được.”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu suy nghĩ một hồi, giống như là nhớ ra gì đó, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Ta nghĩ ta đã biết độc này do kẻ nào hạ rồi. Muốn cứu bọn họ thì chúng ta phải làm gì?”
Tần Tử Câm cởi túi hương màu xanh ngọc bích bên hông ra, nhìn hình thêu phức tạp trên đó, ánh mắt tối lại, không đành lòng nói: “Lấy máu làm thuốc dẫn.”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bật cười, nâng cổ tay phải lên, nhìn chằm chằm da thịt trắng muốt của mình, cười giễu: “Xem ra thân thể đang bị tàn phá từng ngày này còn có chút tác dụng.”
Ánh tà dương phủ lên đỉnh núi Ngọc Long đầy tuyết, làm lớp tuyết trên đó trở lên chói lọi. Y sửa sang áo lông dày màu đỏ tươi trên người, nằm xuống mặt tuyết.
Một bàn tay trắng nõn đột nhiên nghịch ngợm lông hồ cáo đỏ tươi trên cổ y, ban đầu chỉ là vô thức đùa nghịch. Dần dần, bàn tay đó bắt đầu không yên, lúc mạnh lúc nhẹ xoa ngực y. Y mất kiên nhẫn nhíu mày, giơ tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia. Lại giật mình khi cảm nhận thấy bàn tay đó lạnh buốt không chút hơi ấm. Nhưng dù hơi lạnh từ bàn tay đó khiến y cảm thấy khó chịu, y cũng không buông ra.
Y giãy dụa muốn mở to mắt, chợt giọng nói quen thuộc mà y luôn nhớ mong đột ngột vang lên bên tai: “Đan Thần, tại sao lại giết?”
Y thôi giãy dụa, cảm giác phần lưng nằm trên mặt tuyết dần bị thấm ướt, nhắm mắt cười đáp: “Nắm vũ khí trong tay, chém hết tội nghiệt.”
“Tại sao là mưu?”
“Tính toán không bỏ sót, lấy bề ngoài tỏ nỗi lòng.”
Bàn tay lạnh toát kia rời khỏi lồng ngực y, lại hỏi: “Tại sao là nghĩa?”
Y tự tay xoa ngực, chậm rãi mở mắt, cảnh tuyết mỹ lệ cùng thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy đỏ không còn, đập vào mắt là đỉnh màn gấm Tô Châu Giang Nam lạ lẫm.
Giọng nói khàn khàn đầy ưu thương du đãng trong gian phòng: “Hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân, chết không hối hận.”
Y giơ tay vuốt mi tâm đau nhức, xuống giường, nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương đồng, rồi khoác áo đứng lên. Ngón tay chậm rãi vân vê hình thêu trên tay áo, vuốt mái tóc dài chưa buộc lên, vung màn, đi ra cửa.
Ánh trăng cuối thu lạnh lẽo, y ngồi trên mái hiên, nhàm chán đùa nghịch miếng ngọc trong tay.
Mãi đến gần canh bốn, không chút bất ngờ khi thấy một nam tử mặc trường bào đen lén lút nhảy qua tường viện.
Y lắc đầu, tung miếng ngọc trong tay lên, xoay người một cái đã tới trước mặt nam tử nọ.
Phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc lẫn phẫn hận của nam tử nọ, cổ tay khẽ động, ném miếng ngọc trong tay cho hắn.
Ống tay áo màu đỏ tươi phất lên thành một đường cong, y nhìn nam tử sau khi bắt được miếng ngọc thì vành mắt đỏ lên, khóe miệng hiện nụ cười nhẹ quen thuộc.
“Đại nghĩa không cần kẻ dũng, loạn thế không có mưu đồ cá nhân. Ba nghìn ngựa chiến nơi biên cương, thắng bại đã định. Dù có đào thoát cũng không thay đổi được gì.”
- -----oOo------