Quý Chước đang trong cơn giận dữ, Cố Xước vốn muốn giữ khoảng cách với Tần Thước trong một thời gian để chứng minh hai người không cùng một giuộc.
Giờ cú điện thoại này của Tần Thước càng làm Cố Xước sợ hơn. Nếu đi, e rằng Quý Chước càng giận hơn, còn không đi, Tần Thước mà đánh Diệp Phụng thật thì Quý Chước lại càng giận hơn nữa.
Đến khi tan việc, Cố Xước nói với Quý Chước muốn nghỉ hai tiếng, sau đó đến chỗ hẹn.
Hai người họ hẹn nhau ở chỗ thường hẹn, đó là một club có tiếng, người ra vào đều là dân có tiền, nhân viên phục vụ cũng toàn là trai xinh gái đẹp.
Trước đây Cố Xước chơi nhởi trong club này rất thông thuận, nhưng lần này đi vào lại hơi chột dạ, mắt chỉ nhìn về phía trước không dám dòm ngó lung tung.
Cố Xước đẩy cửa phòng bao ra. Tần Thước đang ngồi ở đó trái ấp phải ôm mấy mỹ thiếu niên. Y mặc âu phục bảnh bao, mấy cúc trên cởi ra để lộ một khoảng ngực, trông rất phong lưu bất kham. Mấy tiểu yêu tinh kia vùi trong ngực y, Tần Thước bóp một tí sờ một tẹo, hoàn toàn là bộ dáng phong lưu công.
Nếu như chuyện này xảy ra trước tối qua, Cố Xước sẽ cho rằng như vậy, thế nhưng hiện giờ hắn cứ cảm thấy quái quái.
“Cố thiếu, mày nhìn tao bằng ánh mắt gì đấy?” Tần Thước hỏi.
Cố Xước ngồi xuống đối diện y, vẫn dùng ánh mắt quái quái kia nhìn, không nói lời nào.
Tần Thước cao một mét tám lăm, thân hình khá là cường tráng. Diệp Phụng có thể đè được y, cho thấy anh đúng là máy bay chiến đấu trong giới top, đặc biệt chuyện này càng khó tưởng tượng hơn khi nhìn dáng vẻ nhã nhặn cấm dục của Diệp Phụng.
“Đi hầu hạ Cố thiếu một lúc đi.” Tần Thước vỗ vỗ cậu trai đang ngồi bên phải.
Cố Xước tan làm liền đến thẳng đây. Bộ âu phục trên người hắn phác họa ra thân hình hoàn mỹ, mặt lại càng anh tuấn, trị số nhan sắc tăng vùn vụt.
Mỹ thiếu niên rất vui vẻ đứng dậy đi về phía Cố Xước, Cố Xước lại vọt dậy né về phía cửa: “Đừng chạm vào tôi!”
Hoa hoa công tử của ngày xưa lúc này như trai nhà lành bị dê.
Tần Thước vỗ chân cười ha hả, nhưng hình như đã chạm phải vết thương ở chỗ nào đó, mặt hơi vặn vẹo.
“Nhìn cái vẻ sợ hãi này của mày kìa!”
“Ông tình nguyện đấy, ông cứ cam tâm để vợ quản đấy.”
“Haizz, ta nói thú vị lắm à? Mỗi ngày chịch một người, làm thêm mấy ngày đã chán ngay.”
“Đây không phải là vấn đề chịch choạc, tao yêu vợ tao.”
“Cái từ yêu này nói từ miệng mày sao cứ thấy ngượng ngượng ấy nhể?”
Cố Xước không thèm phí lời với y, tâm tư với vợ, mình hắn biết là được.
Tần Thước vẫy vẫy tay với bé trai kia, cậu ta liền quay lại ngồi vào lòng y.
Cố Xước ngồi xuống: “Nói chính sự đi, đừng giỡ nữa. Để họ ra ngoài đi.”
Tần Thước nói: “Có mấy em ấy thì sợ cái gì?”
“Cũng đúng, dù gì chuyện bác sĩ Tần bị người [đè] sớm muộn gì cũng bị người trong giới biết mà.” Lúc nói đến chữ kia Cố Xước tự động giảm nhỏ âm lượng.
Sắc mặt Tần Thước nhất thời khó coi: “Hai đứa ra ngoài đi.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Xước và Tần Thước.
Tần Thước: “Cố thiếu, tao nghĩ mày có hiểu nhầm rồi, tao mới là top.”
“Hôm qua sau khi hai người bọn mày xong việc, tao với vợ tao có đến, Diệp Phụng bày ra dáng vẻ thoải mái sảng khoái tinh thần…”
Tần Thước: “…..” Y vốn muốn giả vờ thêm một chút.
“Mẹ kiếp! Nói đến đó ông lại không nuốt trôi được cơn giận này. Cố Xước. chúng ta đến nhà hắn đánh hắn một trận đi.” Tần Thước nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mình mày đi không được à, sao còn phải kêu tao nữa?” Cố Xước nói.
Chuyện này vốn không phải là mấy đứa nhóc tiểu học gọi hội bem nhau. Cái chuyện chọc người không thành trái lại còn bị chịch vốn mất mặt lắm rồi, giờ còn gọi anh em đi đánh người chịch mình, càng mất mặt hơn.
Sắc mặt Tần Thước tái nhợt, sau đó lại đỏ lên, nghiến răng nói: “Cái thằng đó sức lớn lắm. Mày nhìn eo tao này, bầm tím một vòng luôn.” Tần Thước nói xong liền kéo áo mình lên để cho Cố Xước nhìn eo mình.
Cố Xước vội vàng dời mắt.
Tần Thước muốn cho hắn xem bèn kéo áo lên dí trước mặt hắn, chờ đến khi Cố Xước nhìn xong mới hài lòng trở về chỗ cũ.
Cố Xước dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn y.
“Nói chung là tao đánh không lại hắn.” Tần Thước nói.
“Mày có thể để cho anh ta chịch mình tinh tẫn nhân vong luôn.” Cố Xước nói.
“Cút mẹ mày đi!” Tần Thước tiện tay cầm cốc lên ném về phía Cố Xước. “Chờ chút nữa chúng ta đến nhà hắn, mày thì siết cổ, tao lãnh nhiệm vụ liều mạng đánh hắn, phế bỏ thằng em của hắn.”
Cố Xước nói: “Diệp Phụng là anh vợ tao đó mày.”
Tần Thước sửng sốt một chút, có hơi khổ sở: “Vì thế nên mày không giúp tao à? Chúng ta là anh em tốt đó.”
Cố Xước nhìn dáng vẻ tủi thân của y, khó xử.
“Tần Thước, có phải mày bị ngốc không?”
“Mày mới ngốc!”
“Mày đi đánh anh ta thì chẳng phải càng có vẻ như mày rất để ý chuyện bị người ta ngủ à? Chuyện này coi như một lần , mày để ý thế làm gì? Hay là mày thật sự yêu thích Diệp Phụng?”
“Sao ông đây thích được chứ? Có điều mày nói cũng đúng, nếu đánh hắn thì trông có vẻ ông rất để ý. Vậy thì ông đây coi như bị chó cắn đi, thiếu niên vừa đẹp vừa nuột nước mới là chốn về của ông.”
Thấy đã thuyết phục được y, Cố Xước thở phào nhẹ nhõm.
“Tao ra ngoài tìm mỹ thiếu niên chơi đây.”
“Đi đi.”
Trong nháy mắt, Tần Thước đã đi mất dạng. Cố Xước đứng dậy ra ngoài, còn chưa đến cửa đã nhận được điện thoại của Tần Thước.
“Không được, ông đây vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này, nhất định ông phải đi đánh thằng đó một trận.”
Tao phắc!
Nói vô ích rồi.
Cố Xước vừa muốn ra ngoài thì có người vỗ vỗ vai hắn.
Cố Xước quay đầu lại liền nhìn thấy một người mà mình vô cùng buồn nôn. Trước đây hắn ghét Cận Đình, bây giờ lại buồn nôn với gã. Người này quả thật giống như ruồi nhặng cứ thích quấn quít lấy vợ hắn.
Cận Đình mặc âu phụng chỉnh tề, đeo kính gọng đen, nhìn rất lịch lãm.
Ngữ khí Cố Xước không tốt: “Có chuyện gì không?”
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Cùng uống một chén nhé.”
“Ông không rảnh.” Hắn xin phép đi chơi hai tiếng, giờ đã qua một tiếng rồi, phải nhanh đi về.
“Cậu sợ?”
“Sợ cái gì mà sợ, ông đây mới không sợ.” Cố Xước lạnh lùng nói.
Trước mặt tình địch tuyệt đối không thể kinh hãi được!
Hắn còn có ba mươi phút, vì thế Cố Xước lần nữa ngồi lại phòng bao riêng.
Cận Đình rót cho hắn một ly rượu, Cố Xước nhanh chóng uống một hớp: “Uống xong một chén rồi, hẹn gặp lại!”
“Vội như vậy làm gì?”
“Vội về nhà với vợ chứ làm gì. Tôi không ở nhà, sợ vợ sẽ nhớ.”
Người vợ này là ai không cần nói cũng biết, sắc mặt Cận Đình trở nên hết sức khó coi.
” Cố Xước, cậu thật đáng ghét. Ỷ vào có sắc có tiền nên rất hay quậy phá trong trường. Rất nhiều người thích cậu, vậy mà cậu còn cướp đồ của tôi, tôi cứ tưởng cậu yêu tôi nữa kìa.”
Cố Xước dựa vào ghế sô pha cười nhạo: “Thích anh, tôi bị ngu hả!”
“Có điều những thứ đó tôi không thèm để ý, cậu muốn thì cho cậu đấy. Nhưng mà Quý Chước không hề giống, bọn tôi đã ở bên nhau năm năm rồi, năm năm tình cảm, tôi không bỏ xuống được.”
“Là tự anh không quý trọng.” Quý Chước tốt như vậy mà Cận Đình lại không biết trân trọng đẩy y ra ngoài, thế nên mình mới có cơ hội.
“Tình cảm năm năm của bọn tôi, năm năm qua tôi chỉ có một mình Quý Chước, cũng chỉ lên giường với mỗi em ấy. Mà cậu, người đã từng lên giường có thể viết ra một danh sách dài cả tờ giấy. Dù có muốn chọn đi nữa thì tôi cũng sẽ xếp bên trên cậu.”
Cố Xước có chút ghen tị, nhưng vẫn đắc ý: “Nhưng mà Quý Chước đã chọn tôi.”
“Tính của Quý Chước rất bướng bỉnh, người đã phong lưu thành quen như cậu có thể nhịn không ăn vụng được ư?”
“Chuyện này chẳng cần anh phải quan tâm.”
“Kỳ thật tôi càng muốn biết, nếu như cậu lên giường với người khác, Quý Chước có thể tha thứ cho cậu không.”
“Đây là chuyện không thể nào.”
Trên mặt Cận Đình để lộ một nụ cười quái dị. Cố Xước đứng dậy muốn đi, lúc đến cửa đột nhiên hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cố Xước cảm thấy không đúng bèn vịn tường, mặt mày tái nhợt nhìn gã: “Anh đã làm cái gì?!”
“Thử thách sự yêu thích của Quý Chước với cậu đó, tôi muốn xem xem, nếu như cậu ngoại tình, em ấy có thể tha thứ cho cậu không.”
Cố Xước rất muốn xông lên đánh cho gã một trận, thế nhưng đầu hắn càng thêm mơ màng, cả người cũng nóng rực. Có người đỡ lấy hắn, hắn muốn đẩy người đó ra, nhưng hoàn toàn mất hết khí lực.
Cố Xước bị đỡ đi vào một chỗ, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng trong lòng lại có một âm thanh mãnh liệt muốn thức tỉnh hắn.
Lòng Cố Xước rất sợ hãi, tuyệt đối không thể để cho Cận Đình thực hiện được, nếu như hắn ngủ với người khác, nhất định Quý Chước sẽ không tha thứ!
Cố Xước gắng sức mở mắt ra liền nhìn thấy trước mặt muôn màu muôn vẻ, có người đi đến trước mặt mình.
Cố Xước sứng sờ, giọng rất khàn: “Vợ ơi…”
Quý Chước chạy xong trở về nhà, cả người dính đầy mồ hôi. Y không vội thay quần áo mà lấy điện thoại ra. Điện thoại không có động tĩnh, tin nhắn gần nhất vẫn là cái tin xin phép của Cố Xước.
Đã sắp hai tiếng rồi, Cố Xước vẫn chưa về.
Quý Chước cầm điện thoại gọi cho Cố Xước, bên kia không ai nhận.
Quý Chước hơi nhíu mày, lại gọi cho Diệp Phụng một cú điện thoại. Diệp Phụng nhanh chóng nghe máy.
“Anh, xin lỗi.”
Diệp Phụng nói: “Xin lỗi gì chứ, nói thế này xa lạ quá, Lúc trước em không hay gọi anh một tiếng “Anh”, dùng kẹo dỗ cũng không được, giờ đúng là ngoan.”
“Trong lòng em biết anh là anh của em mà, so với anh ruột còn thân hơn. Câu “Xin lỗi” này là nói thay Cố Xước. Hồi trước anh ấy cứ vậy đấy, một đống bạn bè xấu, đã tạo thêm phiền phức cho anh rồi.” Quý Chước nói.
“Chuyện hôm qua anh không để ý đâu. Hơn nữa nếu anh không muốn thì nào có ai ép buộc được anh. Vì thế Cố Xước không sai, mà cái tên ngốc tự đưa đến cửa cũng không sai.”
“Anh, anh phải cẩn thận với Tần Thước, hắn nói muốn đi đánh anh đấy.”
Diệp Phụng cười khẽ một tiếng: “Anh chờ cậu ta đến.”
Tâm tình phiền muộn của Quý Chước đã được mấy câu nói của Diệp Phụng hòa giải. Diệp Phụng không trách Cố Xước, cơn giận của Quý Chước cũng tiêu tan.
Cố Xước trong quá khứ chính là như vậy, đương nhiên là y để ý, nhưng nếu đã chọn hắn rồi thì mình phải tiếp nhận những chuện đã qua của hắn.
Lại nói, mình cũng đã từng có mà.
Chỉ cần tương lai hai đứa có nhau là tốt rồi.
Đã hai tiếng, Cố Xước vẫn chưa về, Quý Chước càng lo lắng hơn.
Cố Xước nói đi gặp Tần Thước, thế nhưng trước giờ hắn vẫn rất giữ lời, nói hai tiếng nhất định hai tiếng sau sẽ về, trừ phi đã xảy ra chuyện gì.
Quý Chước lại gọi thêm mấy cuộc cho Cố Xước, vẫn không ai bắt máy, mãi đến khi Quý Chước nhận được một tin nhắn.
Dưới ánh đèn mờ ám, trên một cái giường có hai người đang ôm chặt nhau, mà một người trong đó chính là Cố Xước!
Tay Quý Chước run lên, điện thoại rơi xuống đất.
Quý Chước sửng sốt một lúc rồi vội vàng nhặt điện thoại lên. Tiếp đó, bên kia lại gửi đến một địa chỉ.
Quý Chước xông thẳng ra ngoài, quần áo vẫn là bộ dính đầy mồ hôi mặc trên mình.
Y nhanh chóng tiến vào thang máy xuống bãi đỗ xe, sau đó khởi động xe vọt ra ngoài. Hai tay y siết chặt bánh lái, đầu ngón tay trắng bệch, trong lòng hơi sợ hãi.
Tần Thước nói muốn đi đánh Diệp Phụng, Cố Xước đi ngăn y lại, sao giờ đã ngăn lên giường rồi?
Chẳng lẽ Cố Xước đã mất hứng với việc đóng vai một người chồng bị vợ quản nghiêm, lại muốn quay lại tháng ngày không ai quản thúc như trước?
Không thể nào, người gửi bức ảnh này cho y rõ ràng không có ý tốt.
Quý Chước nghĩ, thân thể y căng ra, sắc mặt rất khó coi.