Lỗ Năng đang rất buồn bực. Sau khi có tin đồn truyền ra, y cảm thấy mình đã không thể nào lấy tâm trạng không để ý đến ngoại cảnh mà đối mặt với đồng nghiệp nữa.
Việc này không đơn giản chỉ là thêm một Trưởng ban Tuyên giáo. Rên thực tế mặc dù thường vụ và Phó thị trưởng có chênh lệch nhưng không lớn như mọi người nghĩ, chủ yếu là anh nếu có thể làm thường vụ và Trưởng ban Tuyên giáo thì cũng có nghĩa là sẽ tham gia hoặc là làm chủ đạo kế hoạch mà đối phương coi trọng, điều này có lợi cho việc kéo gần quan hệ với Bí thư thị ủy và tăng thành tích của mình. Chính vì điều này mới làm Lỗ Năng mất sự bình tĩnh vốn có.
Bình tĩnh, nói thì đơn giản nhưng trên thế gian này đâu có dễ làm như vậy.
Lỗ Năng cười cười tự giễu chính mình.
Thực ra cũng không giống bên ngoài đồn thổi. Triệu Quốc Đống đối với mình chỉ là ưu ái mà thôi. Mặc dù mấy năm trước mình giúp hắn một chút nhưng cũng không phải việc gì lớn.
Khi đó Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy nhờ mình làm việc nhỏ cũng có đáng gì, hơn nữa cũng chỉ là điều ngang hàng mà thôi.
Sau khi Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng, Lỗ Năng đã chủ động tới gần Triệu Quốc Đống. hơn nữa Lỗ Năng còn kéo cả Bối Thiết Lâm đến gặp Triệu Quốc Đống.
Lỗ Năng trước vốn là Phó trưởng ban Tuyên giáo nên không xa lạ gì với công tác tuyên truyền. Khi y biết được chút tin tức cũng động tâm nhưng tin này không phải đến từ Triệu Quốc Đống, mà lại đến từ Vưu Liên Hương.
Vưu Liên Hương và Lỗ Năng có quan hệ khá tốt. Thi thoảng Vưu Liên Hương nói với giọng nửa đùa nửa thật là Trưởng ban Mao sẽ đi, mảng tuyên giáo cần người quen thuộc phụ trách, tính đi tính lại chỉ có y là hợp nhất. Lỗ Năng còn tưởng Vưu Liên Hương nó đùa nhưng rất nhánh có tin truyền ra. Đến khi Tiêu Phượng Minh trong một lần ăn cơm cùng trêu bảo Lỗ Năng cần khao mọi người, y suy nghĩ và thấy Triệu Quốc Đống có thể thật sự có ý này.
Bởi vì mang tâm tư này nên khi báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống, Lỗ Năng rất mẫn cảm.
Không đánh trận khi chưa có chuẩn bị kỹ càng, nếu có tâm tư thì y đương nhiên phải có chuẩn bị. Y cẩm thấy Triệu Quốc Đống cũng có quan điểm về công tác tuyên truyền của mình.
Ngoài việc để khu dân cư Tây Giang và thành cổ Thổ Thành thành di sản văn hoá cấp quốc gia, còn muốn lấy tuyên truyền để biến đây thành tấm danh thiếp cho Ninh Lăng, tăng hình tượng Ninh Lăng là đô thị đầy không khí văn hóa, mấy ý tưởng này của Lỗ Năng cũng được Triệu Quốc Đống tán thành.
Nhưng sau khi Tằng Lệnh Thuần được bổ nhiệm làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký; Lưu Như Hoài làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang đã có hết, nhưng tin y làm Trưởng ban Tuyên giáo cũng dần nhạt đi. Điều này làm Lỗ Năng có chút thất vọng, chẳng lẽ đây chỉ là giấc mơ thôi sao?
Y thông qua vài quan hệ trên tỉnh rất nhanh biết trên tỉnh có vẻ muốn bố trí một nhóm cán bộ đến các nơi nhận chức. Trong đó vị trí Thường vụ thị ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Ninh Lăng cũng xếp vào trong đó.
Nếu như nói trước đó không có lời đồn thì Lỗ Năng cũng không có tâm tư này. Dù sao y mới làm Phó thị trưởng chưa lâu nhưng một khi có tâm tư lại muốn cứ thế mất đi đúng là rất khó khăn.
Lỗ Năng cũng thông qua Bối Thiết Lâm mà mơ hồ biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Qua Tĩnh, điều này lại làm y có chút hy vọng. Chỉ cần Triệu Quốc Đống có đủ bản lĩnh thì vẫn có thể thông qua con đường khác giải quyết vấn đề này mà. Chủ yếu là Triệu Quốc Đống có muốn phí công làm việc này không?
Lâu như vậy sao vẫn không có tin tức làm Lỗ Năng cảm thấy sợ rằng Triệu Quốc Đống có cố gắng nhưng hiệu quả chắc cũng không có. Sự chờ đợi luôn làm người ta khó chịu. Mặc dù Lỗ Năng muốn làm mình bình tĩnh nhưng y cảm thấy mình chỉ làm được ngoài mặt mà thôi.
Ngay khi Lỗ Năng đang lo lắng, Triệu Quốc Đống cũng không vui vẻ mấy.
Lời ám chỉ của Nhâm Vi Phong rất rõ ràng, Chung Dược Quân là người của Tần Hạo Nghiên, điểm này không có gì bí mật. Nhưng Chung Dược Quân có chút khác so với những người thuộc hệ của Tần Hạo Nghiên.
Chung Dược Quân là cán bộ kỹ thuật đi ra, mặc dù về sau theo hành chính nhưng vẫn là người muốn làm thật. Nếu không việc xây dựng đô thị Ninh Lăng mới không làm cho y kích động như vậy. Nếu là người khác thì sẽ nhân cơ hội này đạt thành tích, còn công việc chủ yếu ném sang cho Phó thị trưởng phụ trách.
Chung Dược Quân thực sự muốn xây dựng khu Giang Đông thành điển hình của cả tỉnh cho nên tập trung rất nhiều tâm trí vào đó. Vì thế Triệu Quốc Đống có đôi khi phải nhắc đối phương không nên quá chú trọng vào việc xây dựng ở khu Giang Đông. Dù sao đây chỉ là công việc một phía, rất nhiều chuyện cũng nên giao cho Trúc Văn Khôi xử lý.
Bởi vì như vậy nên quan hệ giữa Triệu Quốc Đống với Chung Dược Quân khá tốt. Nhất nhất ở việc xây dựng khu Giang Đông, hai người có cùng quan điểm. Triệu Quốc Đống cũng đã mời Trịnh Kiện đến Ninh Lăng khảo sát thực địa ở khu Giang Đông, sau đó quyết định do ngân hàng xây dựng Thị xã Ninh Lăng cho Công ty đầu tư đô thị Ninh Lăng vay triệu, điều này làm Chung Dược Quân đánh giá cao khả năng quan hệ của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng kéo Chung Dược Quân lên báo cáo tình hình công việc gần đây của Ninh Lăng với chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên. Lần đó chủ yếu do Chung Dược Quân nói, Triệu Quốc Đống bổ sung. Trước mặt hai người Tần Hạo Nghiên thể hiện rất ăn ý nhưng Tần Hạo Nghiên nghĩ như thế nào thì Triệu Quốc Đống không thể hiểu.
Trên tỉnh vẫn chưa có quyết định rõ ràng về ai làm Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy. Triệu Quốc Đống đoán đây không phải chỉ riêng Ninh Lăng bị kéo mà nhiều thành phố, thị xã khác cũng vậy.
Thị xã muốn thể hiện ý nguyện của mình, tỉnh lại muốn thực thi ý đồ của tỉnh, đây là một ván cờ. Mặc dù là do cấp trên cấp dưới nhưng bên dưới cũng có thể đánh cờ với cấp trên. Anh có thể có tình hình đặc biệt, có nguyên nhân đặc biệt, nói tóm lại cuối cùng chính là phải qua một cuộc đấu mới có thể quyết định.
Mặc dù là như vậy nhưng công việc cũng không được trì hoãn. Công việc này tạm thời Triệu Quốc Đống giao cho Phù Quyên phụ trách. Nhưng Phù Quyên phụ trách mảng giáo dục vệ sinh cũng khá nhiều việc nên không dành được bao tâm trí sang bên kia. Đây là điều Triệu Quốc Đống lo nhất. Không có người đắc lực phụ trách việc này thì chuyện rất dễ dàng bị hag.
Quy hoạch khu dân cư Tây Giang và khởi động tu sửa, trùng tu tôn tạo thành cổ Thổ Thành cũng đang được tích cực quy hoạch. Tranh thủ tài chính từ trên tỉnh cũng là một việc trong đó. Nhưng với tình hình tài chính hiện nay của Thổ Thành đúng là không thể gánh chịu chi tiêu lớn như vậy, chỉ có thể thông qua nhiều con đường mà gom góp.
Thêm một chân thì cũng tốt hơn là đi lò cò.
Triệu Quốc Đống day day trán, ưỡn người. Cả người hắn đã mệt vì làm việc vất vả.
Giữ được sức khỏe, tinh thần là rất quan trọng. Nhưng chỉ là người hiện đại khó có thể làm được như vậy. Chờ đến khi sức khỏe yếu mới nghĩ ra và bù lại, đến lúc đó đã muộn.
Điện thoại vang lên, Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy là Cù Vận Bạch gọi.
Hắn có vẻ đã muốn chặt đứt mấy mối quan hệ. Hắn đến Ninh Lăng ba bốn tháng nhưng số lần về An Đô chỉ trên đầu ngón tay, thậm chí Cù Vận Bạch đang ở Hoài Khánh thì hắn cũng không gọi mấy. Chỉ là hắn cố duy trì một tuần gọi một lần.
- Vận Bạch, làm sao vậy?
Tim Triệu Quốc Đống đập mạnh. Hắn có cảm giác dù Cù Vận Bạch báo còn tuần nữa cô mới sinh.
Người nghe điện là Cù Vận Lam:
- Chị tôi vừa sinh, cháu gái, sáu cân, hai mẹ con bình thường, anh tự nhìn xem.
Giọng Cù Vận Lam có vẻ rất tức tối, nhưng rất nhanh đã bị Cù Vận Bạch đoạt lấy, cô nói nhỏ nhẹ, dịu dàng làm Triệu Quốc Đống có chút áy náy.
Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống, một tâm trạng khó nói thành lời tràn ngập trong lòng hắn. Chuyện gì thế này? Mình cả ngày đau đầu vì một vị trí Thường vụ thị ủy để làm gì? Có quan hệ gì đến mình?
Triệu Quốc Đống nhốt mình vào Wc gào to để điều chỉnh tâm trạng, sau đó hắn mới tỉnh táo lại được.