Trở về Ninh Lăng rồi thì biết đi đâu?
Nhược Lâm vẫn luôn khuyến khích La Băng từ chức để tới giúp cô. La Băng thì lại không muốn phá vỡ cuộc sống yên lặng của mình bây giờ, hai người vẫn luôn luôn giằng co nhau nhưng dường như thái độ của La Băng đã mềm yếu đi. Theo Triệu Quốc Đống thấy thì cuối cùng La Băng sẽ phải chịu thua bởi công phu mềm mỏng mà dai chắc của Trình Nhược Lâm.
Tiểu Âu lại đi châu Âu, không biết là lễ hội thời trang Milan hay Paris lại hấp dẫn cô, tóm lại là cho tới lúc này cô cô này vẫn chưa chịu an phận, không chịu ở yên tại An Đô.
Cù Vận Bạch thì lại tới Bắc Kinh, trụ sở chính của tập đoàn Thiên Phu đã dời tới Bắc Kinh vì muốn chuyên tâm xây dựng nghiệp vụ mở rộng thị trường quốc tế. Cho rằng sau khi tiến vào Bắc Kinh thì mọi phương diện sẽ có sức cạnh tranh hơn, đây dường như là một xu thế tất yếu đối với mỗi tập đoàn nếu muốn quốc tế hóa. An Đô chỉ có thể làm trụ sở thứ hai hoặc là trụ sở trong đại lục, Triệu Quốc Đống không rõ việc này có ý nghĩa lớn đến đâu hay lại vẫn chỉ là một hành động mang tính tượng trưng? Nhưng hắn lại không muốn can thiệp vào quyết sách của Thiên Phu.
Còn bên hai chị em Từ Xuân Nhạn thì sao?
Đau đầu, đúng là những cơn đau đầu ngọt ngào. ….
Dáng người La Băng vẫn giữ được vẻ cân xứng, đầy đặn, nghe nói lúc còn học đại học thì cô còn là chủ lục của đội bóng rổ trường, chẳng trách lại gìn giữ được tốt như vậy.
Một chiếc váy ngủ liền thân bằng tơ tằm màu vàng nhạt xẻ giữa hai chân, cổ áo khoét sâu chắc chắn là điểm thu hút lớn nhất, thật sự có hơi thấp một chút, gần nửa bầu vú tròn đầy ngạo nghễ ưỡn lên như muốn trêu ngươi, bờ mông chắc nịch dưới chiếc váy ngủ bó sát làm lộ rõ chiếc quần lót hình tam giác, tất cả tổng hợp lại thành một bức họa hương diễm tinh xảo.
Triệu Quốc Đống phủ thêm một chiếc áo khoác cho La Băng, trời đêm cuối thu ở An Đô đã khá lạnh, La Băng cảm kích ngoái đầu lại nhìn đối phương. Những đêm thanh tĩnh như này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì công vụ càng ngày càng bận rộn khiến thời gian trở về An Đô của hắn ít đi rất nhiều. Nhiều khi phải một, hai tuần mới có thể về một lần, mà thường ngày bởi vì lên tỉnh họp hay là đi công tác thì mới tới đây cũng đều dẫn tới sự sung sướng vô hạn của La Băng.
Càng là cuộc sống an bình thì La Băng lại càng quý trọng sự vui mừng hiếm có khó được này.
Cuộc sống vô danh vô phận như vậy giống như một tình nhân ngầm, có đôi khi La Băng cũng cảm giác được sự cô đơn.
Cô không giống như Trình Nhược Lâm cả ngày bôn ba vì sự nghiệp, công tác nhàn nhã ổn định ở học viện làm cho cô có nhiều thời gian nhàn hạ, đọc sách, tập yoga, thỉnh thoảng lại đi du lịch đã chiếm phần lớn thời gian. Trong học viện cũng có không ít người bày tỏ ý nguyện theo đuổi nhưng La Băng đều khéo léo từ chối, về đối ngoại đều tỏ vẻ mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Ở trong trường cao đẳng thì loại hiện tượng này cũng không hiếm gặp nên cũng không gây nên nhiều hoài nghi.
Bộ sô pha nghệ thuật mang màu sắc giàu có hòa cùng với gian phòng khách cách điệu, ấm cúng làm cho người ta có cảm giác ấm áp. La Băng rất thích cảm giác được rúc vào trong lòng người tình, mặc dù người đàn ông này cũng không hoàn toàn thuộc về mình nhưng cô không bận tâm, trên thế giới này vốn chẳng có cái gì là thập toàn thập mỹ cả, bảo thủ có đôi khi cũng là một loại tâm tính.
- Anh nói em có nên tới chỗ Nhược Lâm hay không?
- À, nếu em thích cuộc sống bây giờ thì không nên, còn nếu chị cảm thấy cần một ít thay đổi thì cũng có thể thử thách thức bản thân một chút.
Triệu Quốc Đống vuốt ve những sợi tóc mềm mại của người tình, người phụ nữ đang cuộn mình trong lòng mình tựa như một đứa bé khiến người ta phải thương yêu.
- Đây không phải là một đáp án mà em muốn, em muốn anh đề xuất một phương án cho em.
La Băng u oán ngồi thẳng người lại rồi cố kéo chiếc áo ngủ che bộ ngực căng phồng, tránh cho hấp thụ quá nhiều ánh sáng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh.
Triệu Quốc Đống cười cười, thò tay luồn vào trong vuốt ve và cảm nhận rõ sự nở nang trơn bóng từ tay mang lại.
- Nếu nhất định muốn nghe ý kiến thì anh đề nghị em có thể tới chỗ Nhược Lâm thử một lần, trường em không phải có kỳ nghỉ sao? Nếu thời gian nghỉ đông quá ngắn thì em có thể chọn kỳ nghỉ hè, anh nghĩ với thời gian tháng là đủ để em cảm nhận được công tác này sẽ mang đến những biến hóa gì cho chị. Nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể làm tiếp, còn nếu thấy mệt mỏi thì thôi, việc này chẳng có vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống nói tiếp:
- Đời người chính là một quá trình tìm kiếm, tìm kiếm những thứ dài lâu mà mình muốn, thích hợp với bản thân hoặc là thử nghiệm một chút. Nếu em không thử qua thì sao biết có thích hợp với mình hay không?
La Băng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nếu giờ em rời bỏ công tác nhưng sau này lại không muốn nữa thì sao?
- Ồ, ý em là lo kiếm sống sao?
Triệu Quốc Đống nhún nhún vai:
- Anh chưa từng nghĩ tới điều này, có anh ở đây thì em lo lắng cái gì? Bất kể là em muốn cái gì, làm gì thì anh đều là hậu thuẫn của em.
Trong lòng thấy ấm áp, hài lòng, La Băng cười rạng rỡ, nói được như vậy thì cần gì tìm chồng nữa?
Cho dù là một thế giới không trọn vẹn thì vẫn luôn chứa đầy hi vọng.
Ba ngày sau khi Lục Kiếm Dân tới Lam Sơn làm phó bí thư thị ủy, thị trưởng thì Vưu Liên Hương cũng rời khỏi Ninh Lăng để tới nơi mới nhậm chức.
Trước đó, Lam Quang được bổ nhiệm làm phó bí thư thị ủy Ninh Lăng, vẫn kiêm nhiệm bí thư chính pháp ủy Phong Ủy. Cố Vĩnh Bân được điều tới Ninh Lăng làm thường vụ thị ủy, Vưu Liên Hương được miễn khỏi thường vụ thị ủy Ninh Lăng đồng thời được bổ nhiệm làm phó bí thư thị ủy Đường Giang lập tức đệ trình đơn từ chức phó thị trưởng thị xã Ninh Lăng lên đại hội đại biểu nhân dân Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống chủ trì hội nghị thường ủy đại hội đại biểu nhân dân thị xã đã đồng ý đơn xin từ chức của Vưu Liên Hương, đồng thời cũng tuyển cử Cố Vĩnh Bân đảm nhiệm phó thị trưởng ủy ban nhân dân thị xã Ninh Lăng.
Tất cả trình tự chỉ diễn ra trong vài ngày nhưng đợt điều chỉnh nhân sự lớn lần này lại không gây nên nhiều chấn động và ảnh hưởng với Ninh Lăng. Điều này làm cho ban tổ chức tỉnh ủy khá hài lòng.
Cố Vĩnh Bân lập tức được lộ diện thể hiện quan điểm trên hội nghị công tác nông nghiệp toàn thị xã, giống hệt như hồi Triệu Quốc Đống từ Ninh Lăng đến Hoài Khánh đảm nhiệm phó thị trưởng thường trực.
Những biến hóa liên tiếp trong toàn tỉnh cũng tạo nên một ít sóng gió, Đặng Nhược Hiền được đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, chủ tịch thị xã Vĩnh Lương, nguyên phó bí thư thị ủy Vĩnh Lương được điều tới Lô Hóa làm phó bí thư kiêm thị trưởng. Một loạt những việc này chứng tỏ tỉnh ủy An Nguyên đã bắt đầu mở màn điều chỉnh bộ máy các địa phương bất lực trong việc phát triển kinh tế.
Triệu Quốc Đống vẫn luôn để ý xem An Đô có xuất hiện điều chỉnh nhân sự hay không, nhưng cho đến giờ vẫn không có động tĩnh gì. Dù vậy thì Triệu Quốc Đống phán đoán việc rời đi của Diêu Văn Trí là điều không thể tránh được. Tôn Liên Bình mới nhậm chức phó bí thư tỉnh ủy An Nguyên kiêm bí thư thị ủy An Đô chưa đến hai năm, khả năng điều chỉnh là không lớn. Hơn nữa kinh tế phát triển chậm chạp thì chịu trách nhiệm hàng đầu đều là lãnh đạo chủ yếu bên chính quyền chứ không phải là lãnh đạo đảng ủy. Đây là thường lệ.
Chỉ có điều Diêu Văn Trí là cán bộ cấp phó tỉnh, nếu muốn điều chỉnh thì cần phải thông qua Ban tổ chức trung ương, nhưng nếu tỉnh ủy nhất trí ý kiến thì Diêu Văn Trí bị điều chỉnh là điều chắc chắn. Hiện tại sở dĩ chưa động thì có lẽ là ý kiến của mấy lãnh đạo chủ yếu trên tỉnh ủy chưa nhất trí mà thôi.
Triệu Quốc Đống liền đem tâm tư trở lại Ninh Lăng, Cố Vĩnh Bân tới Ninh Lăng rồi thì thích ứng rất nhanh, trong thời gian đầu tập trung xuống các quận, huyện bên dưới điều tra, nghiên cứu. Làm phó thị trưởng thường trực thì phải nắm rõ tình hình cơ bản các quận, huyện bên dưới là điều tối thiểu, nhất là nắm giữ được tình trạng phát triển về kinh tế - xã hội là nhiệm vụ thiết yếu.
Khi trao đổi với Cố Vĩnh Bân thì Triệu Quốc Đống đã thẳng thắng bày tỏ ý kiến, vốn các huyện, khu của Ninh Lăng có sự chênh lệch khá lớn về kinh tế và xã hội. Hiện giờ thị xã cũng đang cố gắng giải quyết vấn đề này, giúp đỡ phát triển kinh tế các vùng nghèo, mắc nợ, làm sao để trong thời gian ngắn những nơi này có đổi mới lớn hơn. Ngoài ra hắn cũng muốn Cố Vĩnh Bân chú trọng điều tra, nghiên cứu mấy huyện, khu có kinh tế lạc hậu.
Lật mấy tờ lịch bàn trên bàn, bố trí liên tục khiến Triệu Quốc Đống tâm phiền ý loạn. Gần như ngày nào cũng đều bị trói buộc sẵn, buổi sáng buổi chiều, cơm trưa tiệc tối, thời gian đều bị chia tới từng phút, nhưng nếu xem kỹ thì lại thấy rất nhiều chuyện anh không thể không đi.
Buổi sáng tham gia lễ cắt băng khánh thành trường học hi vọng do tập đoàn Long Thịnh quyên tặng huyện Bản Dương, đây là một khởi đầu rất tốt, Triệu Quốc Đống đã xác định phải đi tới sớm, mười giờ bắt đầu thì chín giờ phải qua đó. Còn phải hội kiến với tổng giám đốc tập đoàn Đông Năng đang khảo sát công tác tiền kỳ trạm phát điện ở sông Vọng Nguyệt, sau đó trưa còn phải về gấp để cùng ăn cơm trưa với đại biểu các nhà đầu tư Giang Tích tới Ninh Lăng khảo sát hoàn cảnh đầu tư rồi buổi chiều sẽ chuyển sang tiến hành tọa đàm với nhau.
Sau khi toạ đàm kết thúc còn có một bố trí đó là hội kiến đoàn khách cấp cao do phó tổng giám đốc tập đoàn Dalits - Phúc Kiến dẫn đầu, đây cũng là một nhiệm vụ quan trọng vì liên quan đến giai đoạn hai của hạng mục mà tập đoàn Dalits Phúc Kiến đầu tư ở huyện Thổ Thành. Hắn và Chung Dược Quân đều phải tham gia hội kiến, còn phải cùng nhau ăn tối nữa.
Sau đó vẫn còn một công tác quan trọng, đó là buổi hẹn nói chuyện với phó trưởng ban thư ký thị ủy Giản Hồng sắp tới quận Đông Giang làm bí thư.
Trong việc chọn người lần này thì Triệu Quốc Đống cũng đã tốn khá nhiều tâm tư, thế cho nên bí thư quận Đông Giang mãi vẫn lần lữa chưa chọn được.
Giản Hồng cũng không quá quen làm kinh tế nên về lý thuyết thì không phải là sự lựa chọn tốt nhất làm bí thư quận Đông Giang. Hơn nữa Tằng Lệnh Thuần cũng hi vọng để Giản Hồng tiếp tục đảm nhiệm phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng thị ủy, nhưng quận Đông Giang hiện giờ đang có quá nhiều việc cần giải quyết, áp lực công tác kinh tế rất lớn, mà bản thân Hoắc Vân Đạt cũng am hiểu công tác kinh tế. Cho nên chọn Giản Hồng thì cũng có một cái ưu thế, đó là tránh khỏi việc tạo thành hai luồng quan điểm của hai lãnh đạo chủ quản, ông nói gà bà nói vịt, trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Giản Hồng phụ trách kiến thiết bộ máy và tác phong, tư tưởng, Hoắc Vân Đạt dồn tinh lực vào công tác kinh tế, đồng thời cũng là do suy xét đến việc Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt khá hiểu nhau, do đó sau khi trưng cầu ý kiến của Tiêu Phượng Minh thì cuối cùng Triệu Quốc Đống đã quyết định thực thi.
Buổi tối hẹn nói chuyện với Giản Hồng là vì Triệu Quốc Đống hi vọng Giản Hồng có thể hiểu được ý đồ lần này của mình, nhưng khả năng phối hợp của bộ máy này có đạt được hiệu quả như mình mong muốn hay không thì còn phải chờ thực tiễn để kiểm nghiệm.