- Họ Miêu là con của Phó bí thư Tỉnh ủy Miêu, còn họ Chu là con của Phó thị trưởng thường trực Thành phố An Đô – Chu Hoành Vĩ.
Mã Nguyên Sinh có chút lo lắng nói. Không phải sợ gì đến cái đó sao? Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Chu Hoành Vĩ không tính gì vì chỉ là Phó thị trưởng An Đô, nhưng Miêu Chấn Trung lại khác, nhất là vào lúc này.
- Con của Miêu Chấn Trung?
Triệu Quốc Đống lập tức có phản ứng. Bảo sao mình thấy tên họ Miêu đó quen mắt.
- Đúng, bọn họ đến Ninh Lăng là để bàn chuyện kinh doanh.
Tin tức của Mã Nguyên Sinh khá nhạy bén, rất nhanh thông qua nguồn tin biết đám người kia ở khách sạn Hilton, sau đó điều tra được mục đích đối phương tới Ninh Lăng.
- Bàn chuyện làm ăn?
Triệu Quốc Đống cảm thấy trong lời của Mã Nguyên Sinh có vấn đề:
- Vụ làm ăn gì?
- Bí thư Triệu, theo tôi biết bọn họ nói muốn đấu giá hơn khu đất ở đại lộ Tân Hà – Giang Đông.
Mã Nguyên Sinh do dự một chút rồi nói:
- Hình như bọn họ tìm Phó thị trưởng Cố.
Cố Vĩnh Bân?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra.
Đại lộ Tân Hà được xây dựng rất đẹp, theo quy hoạch của Ủy ban thị xã thì nơi đây sẽ xây dựng không ít các công trình công cộng, cũng chuyên môn bỏ ra một bộ phận đất để xây dựng những công trình kiến trúc nổi bật của Ninh Lăng.
Trong đó hầu hết là các căn nhà hai ba tầng sát sông, vị trí đặc biệt tốt, có thể quan sát được dòng sông, còn bố trí chỗ đỗ xe, cùng lúc đó nơi này chỉ cách vài Km là đến trung tâm giải trí của khu Giang Đông. Đồng thời cũng có thể thông qua quy hoạch thống nhất của thị xã làm cho các công trình sát bờ sông càng phù hợp phong cách kiến trúc của đô thị Ninh Lăng, còn có một nhân tố quan trọng là thông qua việc bán quyền sử dụng các khu đất này để thu về một khoản tài chính lớn, tăng cường năng lực tự khai thác và phát triển của công ty đầu tư tài chính Ninh Lăng.
Công ty này mặc dù thuộc về mảng xây dựng nhưng về nghiệp vụ do Phó thị trưởng Trúc Văn Khôi phụ trách, còn sử dụng tài chính lại do Phó thị trưởng thường trực Cố Vĩnh Bân nắm giữ. Bắt đầu từ Vưu Liên Hương đã là như vậy, bây giờ chuyển sang cho Cố Vĩnh Bân, đây là vì tăng cường quản lý tài chính. Đương nhiên số lượng vượt quá quy định thì phải trình lên Thị trưởng, thậm chí là hội nghị thường trực Ủy ban và hội nghị thường ủy nghiên cứu quy định.
Đại lộ Tân Giang tổng cộng xây dựng hơn mười công trình kiến trúc hai ba tầng, diện tích sử dụng từ đến mét vuồng, quyền sử dụng đất là năm. Mỗi căn đấu giá thấp nhất là một triệu, hơn mười công trình này đều dùng vật liệu xây dựng bảo vệ môi trường từ tre để làm, có lẽ thu tài chính tầm đến triệu.
Việc sử dụng vật liệu xây dựng từ tre khiến cho công ty sản xuất ở Phong Đình trở thành công ty hàng đầu của huyện, chỉ riêng giá trị sản lượng nửa cuối năm đã đạt trên tám triệu Usd, vượt gấp đôi tổng giá trị sản lượng của toàn Phong Đình năm trước.
Thị xã dự định phân các công trình kiến trúc này làm nhiều đợt đấu giá. Tin sau khi được chính thức công bố cũng khiến nhiều nhà đầu tư từ bên ngoài chào đón.
- Lão Mã, ý của anh là mục đích của bọn họ muốn nắm toàn bộ quyền sử dụng của mười mấy công trình đó?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi đứng lên.
- Tôi thấy mục đích của bọn họ là như vậy.
Mã Nguyên Sinh khá lo lắng, hai tên kia cũng không phải kẻ bình thường, nếu như biết chuyện hôm nay là do bên mình làm ra thì còn không biết chuyện phiền toái đến đâu. Đương nhiên không phải là Mã Nguyên Sinh sợ, bọn họ muốn như thế nào cũng có thể tiếp. Nhưng bây giờ vừa lúc mình có thể lên chức. Ôi, đây là chuyện gì chứ, sao vừa lúc gặp chuyện này vậy. Phải biết rằng mình muốn vào thường vụ thì phải thông qua được cửa của Miêu Chấn Trung.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống dựa lưng vào giường. Hắn biết Mã Nguyên Sinh đang lo điều gì. Hắn cười cười một tiếng, cũng khó trách, khó khăn lắm mới có cơ hội lại xảy ra chuyện bất ngờ, đây không phải khiến người ta lo âu sao?
- Lão Mã, có phải là có chút lo lắng không? Ha ha, không cần khẩn trương như vậy đâu, tôi nói luôn thực hiện được.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Về phần chuyện đấu giá anh không cần hỏi nhiều, biết có chuyện như vậy là được rồi.
- Bí thư Triệu, tôi lo lắng không chỉ riêng chuyện của tôi. Bởi vì biển số xe của chúng ta có thể bị đối phương nhìn thấy. Tôi nghĩ với quan hệ của hai bọn họ thì muốn điều tra là rất dễ. Xe tôi thì không sao, dùng biển một xe địa phương, là biển từ một xe bỏ đi của công ty, y tra cũng không tác dụng gì. Chỉ là nếu như biển số xe của Bí thư Lam bị nhìn thấy thì sao?
Mã Nguyên Sinh nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
- Ồ, nếu vậy cũng là vấn đề.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút:
- Không có gì đâu, bọn họ tra ra đó là xe của lão Lam thì sao chứ? Hừ, tôi không tin bọn họ dám đến Thị ủy Ninh Lăng hỏi chuyện này. Đúng rồi, anh hỏi xem phân cục Đông Giang có nhận được báo án hay không là biết mà.
- Tôi hỏi rồi, không có.
Mã Nguyên Sinh vội vàng nói.
- Hừ, vậy là được rồi. Bọn họ chỉ cần không dám rõ ràng điều tra là không sao. Về phần bọn họ đoán được cũng tốt, ngầm điều tra cũng tốt, không quan trọng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, lão Mã, chỉ chuyện này đã làm anh lo không ngủ được sao?
- Hắc hắc, Bí thư Triệu, nghe ngài nói kìa, tôi chỉ là lo ngài gặp phiền phức không cần thiết mà thôi.
Mã Nguyên Sinh thấy Triệu Quốc Đống nói rất dễ dàng thì cũng yên tâm đôi chút.
Năng lực của Triệu Quốc Đống thì ngay cả Nghiêm Lập Dân cũng đã nhắc y, coi thường ai cũng được chứ đừng coi thường Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, lão Mã, có một số việc đừng nghĩ nó quá phức tạp. Chúng ta làm gì cứ làm, thời buổi này cũng không phải thiên hạ của ai, chúng ta không nên tự dọa mình mà, phải không?
Triệu Quốc Đống cười ha hả khiến Mã Nguyên Sinh bớt khẩn trương hơn. Nếu không phải vào thời khắc quan trọng này thì Mã Nguyên Sinh đã không như vậy.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, tôi không làm phiền ngài nghỉ ngơi.
Bỏ máy xuống, Triệu Quốc Đống không ngủ được. Lúc nãy đã điên đảo một trận làm Cổ Tiểu Âu chết đi sống lại. Bây giờ mình mới ngủ chưa đầy tiếng, chẳng lẽ mình lại dũng mãnh đến thế? Biến hóa này của Triệu Quốc Đống làm Cổ Tiểu Âu nhận ra, cô ôm chặt lấy hắn.
Trời vào đông càng khiến đôi nam nữ quấn lấy nhau. Cổ Tiểu Âu quen ngủ một mình, thời tiết An Đô là như vậy, dùng đệm điện thì hơi quá, điều hòa lại thấy khó chịu. Cô chỉ bật đệm nhiệt một lát rồi tắt, đến nửa đêm là lạnh. Nhưng có hắn ở bên lại khác, không mặc gì cả, đắp chăn cũng thấy nóng.
- Anh, có phải chuyện hôm nay làm anh phải suy nghĩ không?
Cổ Tiểu Âu mặc dù không quá quan tâm công việc của Triệu Quốc Đống, nhưng cô cũng biết thân phận của Triệu Quốc Đống đã khác. Từ thân phận những người bên cạnh Triệu Quốc Đống làm cô nhìn ra được vấn đề. Vì thế có người ngoài cô rất chú ý lấy thân phận cô em gái của Triệu Quốc Đống mà đối đãi với người ngoài.
- Phiền toái ư? Con người sao có thể không có phiền toái.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không có gì cả, lão Mã chỉ tự dọa mình mà thôi.
- Đối phương có phải có lai lịch không anh? Em nghe giọng đối phương khá lớn lối.
Cổ Tiểu Âu rất thích dựa sát vào người Triệu Quốc Đống, đây là điều cô cảm thấy thoải mái nhất, thậm chí còn mê say hơn khi quan hệ.
- Lớn lối thì có thể làm gì chứ? Xã hội này đâu phải kẻ biết lừa gạt, khoe khoang sẽ thống trị đâu.
Triệu Quốc Đống điều chỉnh cơ thể một chút, làm cho cô càng cuộn tròn vào lòng mình hơn.
- Em cảm thấy vị cục trưởng Mã hình như hy vọng có thể nhanh chóng gạt đám người kia đi để không sinh chuyện.
Cổ Tiểu Âu khá thông minh. Cô nãy nghe được vài câu nên đoán ra đôi chút.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Âu mà thầm nghĩ cô bé này quá thông minh, tinh quái.
- Hì hì, anh, có phải là thấy em rất thông minh không?
Cổ Tiểu Âu nhận ra ánh mắt Triệu Quốc Đống đang nhìn chằm chằm vào mình nên có chút đắc ý chu miệng nói.
- Tự khoe khoang, đoán không sai.
Tay Triệu Quốc Đống đưa vào trong chăn vỗ mông Cổ Tiểu Âu, trên mặt lại lộ ra vẻ suy nghĩ:
- Chỉ tiếc có vài nguyên tắc là không thể giao dịch.
Cổ Tiểu Âu bị Triệu Quốc Đống vỗ liền ưỡn ẽo người, làm cho Triệu Quốc Đống vốn có lập trường không yên giờ càng mất khống chế. Ý của Mã Nguyên Sinh thì hắn đương nhiên biết, nhưng hắn bây giờ không nghĩ đến chuyện đó, hắn cần là hưởng thụ.